nhóm dịch: bánh bao
Tổng cộng có ba gian, phía tây là phòng, nhà chính giữa, có điều phòng này trong mắt Tô Anh, ngăn đi thành hai gian cũng đủ ngủ rồi, vừa vặn một phòng nam, một phòng nữ, còn lại một gian, đương nhiên là phòng ngủ của cô và Hàn Cảnh Viễn.
Tô Anh chỉ vào gian phòng phía đông nói: “Ánh nắng mặt trời phòng này nhiều hơn, ngăn cách phòng làm hai đi, sau đó đập ra một cánh cửa trên tường nhà chính, chia làm hai gian, đặt bàn làm việc và giường tầng, chỗ này cho bốn đứa nhỏ ở.”
Sau đó cô quay đầu hỏi bốn đứa trẻ, “Sắp xếp như vậy được không?”
Tinh Tinh và Xán Xán nói: “Chúng con không muốn giường tầng, chúng con muốn ngủ giường lớn cơ.”
“Được.”
Tô Anh hỏi hai bé trai, “Hai đứa đã thương lượng xong chưa, muốn giường lớn hay là giường tầng.”
Cố Tri Nam nhìn Hàn Kinh Thần mấy ngày không nói gì, nhóc con cũng không biết Hàn Kinh Thần đang giận cái gì.
Nhưng Hàn Kinh Thần hẳn là không muốn giường tầng.
Cậu bé nói: “Chị ơi, muốn hai cái giường nhỏ 1m2 được không, giường tầng trèo lên leo xuống không tiện.”
“Cũng được, vậy bàn học của hai đứa sẽ đặt cùng một chỗ.”
“Vậy không thành vấn đề, cháu có thể làm bài tập ở nhà chính.” Hàn Kinh Thần vội vàng nói.
“Được, vậy thì phải có hai cái giường nhỏ.”
Sau khi sắp xếp xong, Tô Anh nhìn đồ đạc hiện có, giường hiện tại có hai cái giường gỗ cao 1m5.
Cô suy nghĩ một chút, thương lượng với Hàn Cảnh Viễn, “Anh đặt hai cái giường một mét năm, hai cô bé ngủ chắc chắn không thành vấn đề, tôi thì gầy, hai chúng ta chen chúc cũng không thành vấn đề, bổ sung thêm hai cái giường nhỏ một mét hai là được, giường bây giờ cũng không cần phải sửa nữa, anh xem đi.”
Dưới chân Hàn Cảnh Viễn khẽ loạng choạng, vốn anh còn muốn ngăn cách cả bên tây phòng nữa, một người ngủ một gian, hoặc là sợ người biết hai người ly thân, buổi tối anh ở trên mặt đất trải sàn cũng được.
Bây giờ không ngờ lại có giường để ngủ, còn là ngủ chung một chiếc giường.
Trong lòng Hàn Cảnh Viễn giống như bị kiến cắn một cái, vừa tê vừa ngứa.
“Cô không ngại là được, tôi không có ý kiến.”
Tô Anh nói: “Tôi không ngại, vậy cứ sắp xếp như vậy đi, bây giờ anh có thể đi mua luôn không?”
Hàn Cảnh Viễn dứt khoát nói: “Nếu không đi cùng đi, cô xem còn muốn mua thêm cái gì nữa, buổi chiều chúng ta mua hết cả về.”
Tô Anh nghĩ cũng được, hôm nay kết hôn, tặng bốn đứa con mỗi người một món quà đi.
Cô nói ra ý tưởng của mình, sau đó nói: “Nếu muốn mua thứ gì, thì mấy đứa thừa dịp ngày hôm nay chọn luôn đi, qua ngày hôm nay thì mẹ sẽ không hào phóng nữa.”
Ngay cả Hàn Kinh Thần cũng phấn chấn lên, “Vậy cháu muốn một đôi giày thể thao được không?”
“Có thể.”
“Rất đắt, tận ba mươi đồng.”
Hàn Kinh Thần cũng không tin thím Hai mới này sẽ mua cho anh.
Tô Anh tuy rằng thích tích tích vật tư, thích tiêu tiền hơn, bởi vì ở nơi khác không biết ngày nào tử vong liền giáng xuống, lúc có thể hưởng thụ đương nhiên phải hưởng thụ kịp thời.