Chương 3: Được Cứu Rồi!

nhóm dịch: bánh bao

Hôm qua xảy ra động đất kia, bộ đội phái ra đội tìm kiếm cứu nạn, từ nhà rừng trên núi, cứu về bốn đứa trẻ bị bọn buôn người bắt cóc và Tô Anh mất trí nhớ.

Mấy đứa nhỏ đầu óc nhanh nhẹn, còn nói chuyện bị bọn buôn người bắt cóc cho công an biết.

Hàn Kinh Thần và em gái là bị người quen và bọn buôn người hợp tác đánh thuốc mê mang đi, hiện đã bị bắt.

Chú hai Hàn Cảnh Viễn bọn họ đang làm thủ tục ly hôn, sau này cũng sẽ chuyển đến Nam Đảo.

Mà Tô Anh mang theo em trai và con gái, đến cơ sở nghiên cứu khoa học trên đảo tìm người chồng Cố Thành Phong đoàn tụ.

Lúc mới xuống bến tàu, có một người phụ nữ tìm tới cô, nói Cố Thành Phong có một mối tình đầu cùng chí hướng, muốn Tô Anh thành toàn cho bọn họ.

Tô Anh bị bệnh tim bẩm sinh, tức giận công tâm ngất đi, bị bọn buôn người tìm được cơ hội, dùng cớ đưa đến bệnh viện, ở bến tàu đưa Tô Anh và hai đứa nhỏ đi.

May mắn là tất cả đã được cứu.

Quý Bình Lương bảo Tô Anh không có chỗ để đi mang theo mấy đứa nhỏ, tạm thời ở nhà.

Vì tránh hiềm nghi, Quý Bình Lương chuyển đến ký túc xá bộ đội, sau đó liên lạc với bộ đội của Hàn Cảnh Viễn, nhận được câu trả lời xác thực, nói Hàn Cảnh Viễn có sẵn lệnh điều, đoán chừng hôm nay có thể đến Nam Đảo đón đứa nhỏ.

Hai đứa nhỏ Hàn gia đã giải quyết xong, bên Tô Anh rất phiền phức.

Bởi vì Tô Anh đã quyết định ly hôn với người chồng Cố Thành Phong.



Kiều Cửu Hương đưa cho chồng khăn ướt, bảo chú ấy lau mồ hôi.

“Cảnh vệ đưa Tô Anh đến nhà khách, Tiểu Thần và Tinh Tinh muốn tiễn bọn họ cho nên cũng đi theo, lát nữa cảnh vệ sẽ dẫn hai đứa nhỏ trở về.”

Quý Bình Lương nghe Tô Anh ở nhà khách, lập tức sửng sốt.

Bọn buôn người bắt được, bưu kiện của Tô Anh tìm về, nhưng chỉ có quần áo cùng giấy tờ tùy thân, tiền tài phiếu lương thực bị cướp sạch, bọn buôn người cắn chặt nói tiền bị đồng bọn lấy đi, trước mắt đồng bọn của bọn buôn người vẫn đang bị truy nã.

Mà Tô Anh thân không xu dính túi, lấy cái gì ở nhà khách, không có tiền, không có phiếu thì ăn cơm thế nào?

“Sao phải ở nhà khách, có phải em nói cái gì khó nghe đúng không?”

“Không có, là Tô Anh không muốn làm phiền chúng ta, kiên trì muốn đi ra ngoài ở nhà khách, cho nên em mới bảo cảnh vệ đưa cô ta đi.”

Quý Bình Lương trong lòng nóng nảy, nếu không phải Tô Anh vừa vặn tỉnh lại trong trận động đất, kịp thời kéo bốn đứa nhỏ ra khỏi đống đổ nát, bốn đứa nhỏ kia sẽ gặp nguy hiểm.

Cái khác không nói, hai đứa nhỏ Hàn gia là mạng của ông cụ Hàn, mất tích một tuần, ông cụ đổ bệnh nguy kịch hai lần.

Nếu không phải kịp thời gọi điện thoại đến bệnh viện nói với ông cụ rằng đã tìm được đứa nhỏ, thì có lẽ ông cụ thật sự không cứu được.

“Cô ấy mới được cứu khỏi tay bọn buôn người, có tiền ở nhà khách?”

“Vậy nhất định phải để cảnh vệ giúp cô dàn xếp ổn thỏa.”