nhóm dịch: bánh bao
Tô Anh nghĩ đến Kiều Lan Lan có khí tràng thuần khiết, khí tràng màu xanh nhạt của cô có không ít vết cắt, chứng tỏ trước kia không ít lần chịu khổ.
Nếm qua khổ vẫn có thể duy trì sự lạc quan thiện lương như trước, điểm này không dễ dàng.
Cô nói: “Vậy chúng ta coi như không biết, giả vờ hồ đồ đi.”
......
Trùng hợp làm sao mà, Kiều Cửu Hương bận rộn xong chuyện hôn lễ tập thể, không muốn nấu cơm, tính toán mang hai món ăn làm sẵn từ nhà hàng quốc doanh trở về.
Vào cửa nhìn thấy Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn dẫn bốn đứa nhỏ đi ăn cơm, trong lòng không vui, có thể là Hàn Hâm Tinh muốn tìm Cố Xán Xán chơi, Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn mới gặp mặt.
Trước khi không có giấy chứng nhận, tất cả đều có biến số, vừa rồi thím ta đã nói với các đồng nghiệp trong đơn vị, Hàn Cảnh Viễn sẽ là cháu rể của mình, sau này chính là thân thích với Hàn gia.
Chuông báo động trong lòng thím ta vang lên, nhỡ đâu Hàn Cảnh Viễn coi trọng Tô Anh, đổi ý kết hôn thì sao, vậy thì thím ta sẽ mất mặt cỡ nào chứ.
Thím ta nhịn không được chạy tới, “Tiểu Tô à, cô cũng là đồng chí nữ đã đính hôn rồi, không tiện thân cận với đồng chí nam đâu.”
Hơn nữa còn là Hàn Cảnh Viễn.
Tiểu yêu tinh này có ý gì đây, muốn cướp người đàn ông của cháu gái thím ta à.
Người đàn ông nào mà không thích cô gái xinh đẹp chứ, Kiều Lan Lan tuy rằng thanh lệ đoan trang, nhưng không có cách nào so sánh với hồ ly tinh như Tô Anh này, đôi mắt đào hoa quyến rũ của cô, không ai có thể học được.
Thím ta biết không thể để Hàn Cảnh Viễn gặp Tô Anh trước khi kết hôn, không phải vừa mới dẫn đứa bé, thế mà thoắt cái đã ở bên cạnh Tô Anh.
Kiều Cửu Hương lại giáo huấn Hàn Cảnh Viễn, “Đồng chí Hàn, Tô Anh mất trí nhớ không hiểu chuyện, sao cậu cũng không biết tránh hiềm nghi chứ?”
Cố Tri Nam và Hàn Cảnh Thần đều nghe hiểu ý tứ của thím ta, tức giận vỗ bàn đứng lên.
Tô Anh kéo Cố Tri Nam ngồi xuống, “Người lớn nói chuyện, không có chuyện của mấy đứa.”
Hàn Cảnh Viễn liếc nhìn mấy đứa nhỏ, ý bảo bọn họ không nên nói nhiều.
Sau đó nói: “Chủ nhiệm Kiều, thím quản hơi rộng rồi, nơi này là nhà hàng quốc doanh, không phải nhà thím, tôi muốn ăn cơm với ai thì ăn cơm với người đó.”
Kiều chủ nhiệm không nghĩ tới Hàn Cảnh Viễn lại là người lăng nhăng như thế, sớm biết vậy sẽ không giới thiệu cho Lan Lan.
“Doanh trưởng Hàn cậu đừng đắc ý, kết hôn còn có ly hôn, trước hôn lễ nhà chúng tôi đổi ý, mặt mũi của cậu cũng không đẹp.”
Tô Anh cười nói: “Chủ nhiệm Kiều, tôi và đồng chí Hàn còn chưa kết hôn, chút tự do cá nhân này cũng không có sao, cho dù đã kết hôn, thì sau này tôi muốn ăn cơm với người đàn ông nào, dù người làm chồng cũng không lo được hết, huống chi là thím.”
Cô còn không quên đá người đàn ông dưới gầm bàn một cước, “Hàn Cảnh Viễn, anh nói đúng không.”
Hàn Cảnh Viễn: “Em là người có chủ kiến, tôi nào dám quản em.”