nhóm dịch: bánh bao
Lúc ăn cơm Hàn Cảnh Viễn nói: “Báo cáo kết hôn chính ủy đã phê duyệt rồi, tùy thời có thể lấy giấy đăng ký kết hôn.”
Tô Anh cũng muốn sớm nhận giấy chứng nhận sớm, trước khi không có giấy chứng nhận, mọi thứ đều sẽ có biến số.
Cô nói: “Giấy tờ tùy thân của tôi đều đầy đủ, vậy sáng mai đi lấy giấy chứng nhận nhé?”
“Được.”
Một đĩa thịt kho tàu cũng chỉ có mười đồng, Tô Anh thấy Hàn Cảnh Viễn không ăn, gắp cho anh một miếng thịt ba chỉ béo nạc.
Hàn Cảnh Viễn ngẩng đầu nói: “Cho đứa nhỏ ăn đi.”
Tô Anh nói: “Bọn nhỏ không ăn, đây là phần của anh.”
Bốn nhóc con nhìn Hàn Cảnh Viễn, nhất là Hàn Hâm Tinh, cô bé chờ mong anh ăn miếng thịt
Hàn Cảnh Viễn nghĩ thầm cái này cho ai ăn cũng có vẻ anh thiên vị, thế là nhanh chóng tự mình ăn hết.
Mấy đứa nhỏ bấy giờ mới cúi đầu ăn của mình.
Tô Anh gắp cho mình một đũa thịt kho tàu sáng bóng, vừa vào miệng liền tan, cô thỏa mãn thở dài, thịt lợn trên thế giới này đúng là quá ngon.
Cố Tri Nam vốn định gắp thịt trong chén cho Xán Xán ăn, nhưng trong chén cậu bé chỉ có một miếng, nếu gắp thì sợ Tinh Tinh không vui.
Hơn nữa chị Tô cũng không giống trước kia, trước khi mất trí nhớ, chị đều để lại thịt cho nhóc con và Xán Xán ăn.
Bây giờ, thịt được chia đều cho tất cả mọi người.
Cậu bé nghĩ bây giờ Chị Tô cũng rất tốt, bởi vì không ai không thích ăn thịt.
Cậu bé quyết định tự ăn miếng thịt kho tàu của mình.
Hàn Kinh Thần rốt cuộc vẫn thương em gái, “Tinh Tinh, miếng thịt này cho em ăn.”
Hàn Hâm Tinh bảo vệ chén của mình, “Anh hai, anh không cần khıêυ khí©h quan hệ giữa em và em Xán Xán, thịt của mình thì tự ăn đi, em không thèm thịt của anh đâu.”
Hàn Kinh Thần: ... Bây giờ đến cả cậu bé chăm sóc em gái cũng thành kẻ có lỗi sao?”
Tô Anh khen ngợi: “Tinh Tinh giỏi quá, đúng là một người chị tốt, ai cũng cần lớn hơn nữa, cho nên thịt của mình tự mình ăn đi.”
Tinh Tinh đắc ý ưỡn lên ngực nhỏ, “Đương nhiên, chờ em lớn lên sẽ cao hơn anh trai, em sẽ biến thành chị.”
Hàn Kinh Thần: “Em mơ ngủ à, sao con gái có thể cao hơn con trai chứ.”
“Nếu như anh không ăn thịt, thì chưa chắc sẽ cao bằng em nha.”
“Không biết tốt xấu, không cho em ăn thịt nữa.”
Hàn Kinh Thần tức giận hừ hừ ăn thịt.
Thịt tuy rằng không nhiều lắm, song cá tôm còn lại không ít, lần này mấy đứa nhỏ không nhường nhau nữa, rất tự giác chia phần cá tôm.
Hàn Cảnh Viễn nhìn thấy, trong lòng vui vẻ vô cùng, không đánh không cướp, bốn đứa con trong gia đình mới này, hẳn là có thể sống chung với nhau.
Anh cùng Tô Anh nói đến chuyện của Kiều Lan Lan và Đinh Sùng, “Kiều Lan Lan gạt Kiều chủ nhiệm xem mắt với lão Đinh, Kiều chủ nhiệm đến bây giờ còn tưởng rằng đối tượng kết hôn của cháu gái thím ta là tôi.”
“Quý chính ủy một mình tìm tôi nói chuyện, chú ấy nói Kiều Lan Lan cầu xin chú ấy, trước hôn lễ không thể để cho chủ nhiệm Kiều biết, hy vọng chúng ta có thể phối hợp một chút.”