Chương 22: Nghĩa Vụ Vợ Chồng!

nhóm dịch: bánh bao

Tô Anh nhìn người đàn ông nửa ngày không nói lời nào, nghĩ thầm người đàn ông thời đại này đúng là hơi e ngại.

Người đàn ông dị thế tìm bạn đời, chắc chắn có mưu đồ muốn ngủ với phụ nữ.

Nói là thỏa thuận hôn nhân, vậy có nên làm nghĩa vụ vợ chồng hay không?

Cô muốn bỏ qua điều này, nhưng nếu đối phương có nhu cầu, tất cả mọi người đều là người lớn, cũng không phải không thể hợp tác.

Không biết Hàn Cảnh Viễn có phải bị cô nhìn quá lâu hay không, mà lại bỗng dưng đỏ mặt.

Tô Anh thay đổi câu hỏi: “Một tháng anh được trợ cấp ngần nào?”

Hàn Cảnh Viễn giống như vừa bị người ta vớt ra khỏi nước, sau lưng đều mồ hôi.

Anh trả lời: “Bây giờ tôi nhận được một khoản trợ cấp hạng 17, một tháng một trăm lẻ một đồng.”

Dựa theo sự hiểu biết của Tô Anh về giá cả thế giới, cứ tính theo thịt lợn và gạo đi, thịt lợn bảy đồng một cân, gạo một đồng sáu một cân, trợ cấp của Hàn Cảnh Viễn đủ nuôi sống cả nhà.

Tô Anh không nghĩ tới phụ cấp của anh cao như vậy, vậy chứng minh chức vị ở bộ đội không thấp.

Chồng của chủ nhiệm Kiều là Quý Chính Ủy một tháng được một trăm năm mươi chín đồng, chủ nhiệm Kiều đã kiêu ngạo không chịu nổi.

Nhưng Quý chính ủy đã gần năm mươi tuổi rồi, mà Hàn Cảnh Viễn mới hai mươi sáu tuổi.

Có một số câu hỏi cần hỏi trước khi kết hôn, “Chồng cũ của tôi một tháng cho năm mươi hai đồng cấp dưỡng, cho đến khi hai đứa trẻ mười tám tuổi, sau khi kết hôn anh dự định chi trả bao nhiêu?”



Tai Hàn Cảnh Viễn bằng mắt thường có thể thấy được đỏ lên, suy nghĩ một chút, nói: “Mỗi tháng tôi để lại mười đồng tiền tiêu vặt, còn lại nộp hết cho cô được không?”

Tô Anh nghĩ người đàn ông này đúng là một người thành thật.

Cô hài lòng không được, hào phóng nói: “Vậy mỗi tháng giao tám mươi đồng, rồi để lại cho anh chút tiền lẻ.”

Hàn Cảnh Viễn thấy cô hài lòng, khóe môi nhếch lên, “Được.”

Nhìn anh ngại ngùng như vậy, câu nói kia có muốn làm hết nghĩa vụ vợ chồng hay không, sau khi suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng trong lúc Hàn Cảnh Viễn khẩn trương, cô vẫn quyết đoán hỏi ra.

Bởi vì Tô Anh ở ngoại thế có một chị em tốt, tìm một chiến sĩ dị năng hệ hỏa cấp sáu làm bạn tình, ba tháng đầu, mỗi buổi trưa mới rời giường, còn oán giận với cô tinh lực của người đàn ông đúng là sung mãn, khiến cho thắt lưng cô ấy đau suốt ngày.

Tô Anh cũng không muốn như vậy.

“Về phương diện nghĩa vụ vợ chồng, mỗi tuần một lần đi.”

Cô xoa xoa thắt lưng nhỏ, “Nếu quá thường xuyên, thì cơ thể tôi thật sự không chịu nổi.”

Với thể chất của Hàn Cảnh Viễn, lại trẻ tuổi khí thịnh, chỉ có thể tự mình khắc chế.

Hàn Cảnh Viễn quả thật mất khống chế, bóp nát chén trà men trong tay.

Tô Anh cho rằng anh không hài lòng, thỏa hiệp nói: “Một tuần hai lần.”

Không thể nhiều hơn nữa.

Hàn Cảnh Viễn đi tìm chổi, cúi đầu quét sạch những mảnh sứ vỡ trên bàn, cắn đầu lưỡi xác nhận mình không phải đang nằm mơ, mới nói: “Việc này, chờ hai ta quen đã rồi tính sau.”