Chương 17: Xem Mắt Tráo Đổi

nhóm dịch: bánh bao

Trên thực tế, hôm nay cô ấy đến hội hữu nghị, chính là tới tìm lão Đinh.

Cô ấy cũng cho tiểu đoàn trưởng Hàn leo cây, tiểu đoàn trưởng Hàn còn đang chờ ở cách vách, bản thân cô ấy mặc kệ.

Kiều Lan Lan đẩy cửa nhã gian ra, cố gắng khống chế cảm xúc của mình khi đối mặt với người đàn ông kiếp trước kia, bình tĩnh thoải mái nói: “Đồng chí Đinh, tôi đến xem mắt cùng anh.”

Đinh Sùng hoảng sợ, đây không phải là cháu gái nhà Kiều chủ nhiệm đến nam đảo về làng sao, lúc trước chú ta còn gặp qua hai lần.

Mặc dù mọi người biết nhau, nhưng cũng không thể giới thiệu cháu gái của thím ta cho Đinh Sùng.

Đinh Sùng lo lắng vừa rồi đã làm Tô Anh kia tức giận bỏ chạy, cảm thấy mình sự từ chối của mình không đủ uyển chuyển, thái độ có vấn đề chăng.

Chú ấy nói, “Cô gái, tôi đã 39 tuổi.”

Kiều Lan Lan đương nhiên biết rõ tính cách lão Đinh, chú ta chỉ cảm thấy tuổi tác của mình quá lớn không thể vướng chân các cô gái.

Nhưng Kiều Lan Lan đã trùng sinh cơ mà, tuổi tâm lý không khác gì lão Đinh.



Cô ấy nói: “Đồng chí Đinh, tôi thật sự không gạt anh, tôi vốn đang gặp khó khăn, chắc là anh cũng biết cô và dượng tôi sắp bị điều đi, bọn họ vừa đi, tôi ở bên này không có người thân bảo vệ, con trai chủ nhiệm nông trường vẫn dây dưa với tôi, tôi cần tìm người để thỏa thuận kết hôn.”

“Tôi cũng biết nhà mẹ vợ cũ của anh vẫn không hết hy vọng, muốn chọn con gái trong nhà để nối dây với anh, dù anh không đồng ý, thì bọn họ chắc chắn sẽ dây dưa không thôi, vậy tôi giúp anh chắn nợ đào hoa, anh giúp tôi ngăn cả tên cặn bã kia, gươi giúp ta ngăn cản một đợt cặn bã dây dưa, anh thấy được không?”

Lão Đinh quả thật bị một nhà mẹ vợ cũ dây dưa phiền không sao chịu nổi, thậm chí lần trước gọi chú ta qua, còn hạ dược vào nước trà của chú ta, muốn gạo nấu thành cơm, may mà chú ta phát hiện.

Đề nghị của cô gái này cũng không phải không được, anh bảo cô gái nghĩ kỹ đi, “Tuy rằng mỗi người đều cần hiệp nghị hôn nhân, nhưng kết hôn rồi ly hôn lần này, thì cô sẽ thành người kết hôn lần hai.”

Kiều Lan Lan nghĩ thầm cô ấy sẽ không ly hôn đâu, trước cứ nhận giấy kết hôn đã, danh chính ngôn thuận rồi nói sau.

“Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi cũng phải đưa ra một chút yêu cầu, nhà mẹ đẻ thành phố bên tôi cần tám trăm đồng lễ vật, tiền này là bánh bao thịt đánh chó có đi không về, tiền lễ vật anh có thể ứng trước được không, sau này tôi sẽ trả lại cho anh.”

Cưới vợ đương nhiên phải tiêu tiền, lão Đinh có tiền tiết kiệm, nói không cần cô trả đâu, bảo Kiều Lan Lan khỏi cần có gánh nặng tâm lý.

“Vậy thì cứ như vây, da mặt tôi mỏng, trước hôn lễ anh đừng nói gì cả được không?”

“Không phải cô muốn gạt thím cô chứ?” Lão Đinh cảm thấy có chút không ổn.

Kiều Lan Lan cũng không gạt chú ta, “Nhưng tôi không thích doanh trưởng Hàn, thím bảo tôi xem mắt với anh ấy, mà muốn bám víu vào Hàn gia, mà tôi lại muốn tìm một nơi trú ẩn an toàn, anh mới là người thích hợp nhất.”