Chương 12: Không Đuổi Kịp Cô

nhóm dịch: bánh bao

Tô Anh không nhìn thấy Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh, liền hỏi: “Tinh Tinh và Kinh Thần đâu rồi?”

“Cảnh vệ dẫn chúng nó đến căng tin ăn cơm.”

Tô Anh vội vàng trở về, nói: “Vậy sau này phiền Kiều chủ nhiệm nói với Tinh Tinh một tiếng, ngày mai Xán Xán muốn đến tìm con bé đi chơi.”

Lúc này cửa thư phòng mở ra một khe hở, bên trong có bóng người đứng lên, thân hình cao lớn.

Kiều Cửu Hương vội vàng dùng cơ thể ngăn cản Tô Anh, đẩy cô đi ra ngoài.

Trong thư phòng, người đàn ông nhà mình đang nói chuyện nghiêm túc với Hàn Cảnh Viễn.

Không biết vì sao, thím ta lại không muốn để cho hai người đàn ông trong thư phòng nhìn thấy Tô Anh.

Kiều Cửu Hương ước gì Tô Anh nhanh chóng rời khỏi nơi này.

“Tri Nam và Xán Xán một mình ở nhà khách cũng không an toàn, cô mau trở về đi, tôi tiễn cô nhé.”

......

Hàn Cảnh Viễn vừa khóe bàn xong chuyện công tác với Quý Bình Lương, mới mở một khe cửa, nghe được bên ngoài có khách, còn là một đồng chí nữ, anh liền dừng bước.

Vừa rồi lúc thoáng nhìn, anh lập tức nhận ra bóng lưng gầy gò kia là đồng chí nữ hôm nay gặp phải trên xe buýt.

Trong gió đêm như có như không thổi tới mấy chữ cái, đó là mấy bạn nhỏ của Tinh Tinh và Thần Thần.



Cho nên, cô gái anh gặp trên xe hôm nay, là đồng chí Tô Anh đã cứu hai đứa nhỏ nhà mình ư?

Hai đứa nhỏ may mắn được cứu, bằng không ông cụ cũng không sống được.

Ân nhân cứu mạng đang ở ngay trước mắt, Hàn Cảnh Viễn đang muốn đuổi theo nói lời cảm ơn, Quý Bình Lương đột nhiên nghĩ đến chuyện muốn nói chuyện với Hàn Cảnh Viễn, thế là ra tay kéo anh lại.

“Ông nội cậu bảo lần này nhất định phải tìm cho cậu một người vợ đẹp, muốn cậu ba năm có hai đứa con, tuyệt đối không thể lừa gạt ông ấy làm hiệp nghị hôn nhân gì đó, ngày mai cậu nhất định phải đi xem mắt.”

Chỉ vì thế, mà anh đã không đuổi kịp cô gái người ta rồi.

Hàn Cảnh Viễn chỉ có thể đóng cửa thư phòng lại, bất đắc dĩ nói: “Để ông cụ đón hai đứa nhỏ đi, tôi không cần vội vàng tìm vợ.”

Quý Bình Lương ha hả cười lạnh một tiếng, “Vậy cậu tự mình nói với ông cụ đi.”

Cơ thể ông cụ không tốt, hơn phân nửa thời gian đều nằm trên giường dưỡng bệnh, Hàn Cảnh Viễn liền nhanh miệng nói như vậy.

Đứa con của anh chị dâu bây giờ anh chỉ có thể mang theo bên người.

Cho nên chuyến này tới Nam Đảo, xem mắt thuộc vào việc nghị sự.

Trong đầu Hàn Cảnh Viễn hiện lên bóng dáng xinh đẹp vừa rồi, nhịn không được hỏi: “Vừa rồi người nói chuyện với chị dâu là đồng chí Tô Anh mà Kinh Thần nhắc tới đúng không.”

Quý Bình Lương trong lòng thở dài, Tô Anh vốn là người mà chú ấy chuẩn bị giới thiệu cho Hàn Cảnh Viễn, nhưng vợ mình lại không đồng ý.

“Cũng không phải, cô ấy mang theo hai đứa nhỏ muốn ở lại hải đảo, tôi nói hỗ trợ giải quyết công việc cho cô ấy, nhưng mà chị dâu cậu lại làm bậy, giới thiệu lão Đinh kia, cô ấy cũng bằng lòng đi xem mắt rồi, có thể thấy được bị ép đến đường cùng.”