Chương 11: Mặc Quần Áo Rộng

nhóm dịch: bánh bao

Trừ phi là anh, tướng mạo các thứ đều ngang ngửa với Cố Thành Phong, song càng nhiều một phần khí chất lạnh thấu xương độc đáo của quân nhân.

......

Có lương phiếu và tiền, buổi tối Tô Anh dẫn Cố Tri Nam và Xán Xán đến nhà hàng quốc doanh ăn cơm.

Ba người gọi một mặn hai chay, thêm một món canh thịt dưa hấu mùa đông, ba bát cơm, tốn từng miếng một.

Chỗ mà ba người đang ở tốn tám đồng một ngày, tiền phòng là cảnh vệ kia trả, có lẽ là nhà Quý chính ủy đưa, cho nên số tiền này cô nhất định phải trả.

Nếu đều dựa vào ở bên ngoài ăn ở, Cố Thành Phong cho năm mươi hai đồng tiền cấp dưỡng, chỉ đủ cho ba người ăn ở hơn nửa tháng.

Hiện tại vật tư đều dùng vé để cung ứng, thành phố lớn ngược lại không có hải đảo thuận tiện, ít nhất cô có thể lên núi xuống biển, sẽ không đói mình.

Cô sẽ đưa hai đứa con của mình trên đảo, và xem mắt là giải pháp tối ưu cho cô bây giờ.

......



Đưa đứa bé về nhà khách, Tô Anh lại đến nhà bộ đội, hỏi thăm việc xem mắt.

“Phía bên kia cô đã xử lý xong hết chưa?” Kiều Cửu Hương hỏi.

Tô Anh gật đầu, “Con người Cố Thành Phong cũng không tệ lắm, một tháng cho năm mươi hai đồng tiền cấp dưỡng.”

“Cô nuôi cả hai đứa bé cơ à?”

“Đương nhiên rồi, Cố Thành Phong chưa từng thấy chăm sóc đứa bé, đứa bé sống với anh ta kiểu gì chứ?”

Kiều Cửu Hương giật mình không thôi, thím ta đã ám chỉ Tô Anh đến thế rồi, giao Cố Tri Nam cho anh trai, như vậy Tô Anh chỉ cần mang theo một đứa bé tái hôn.

Tô Anh sao lại ngốc như vậy, hai đứa nhỏ đều muốn cả.

Nhưng con trai lão Đinh hiện đang ở nông trại cách đó vài trăm cây số, lão Đinh đang sống một mình, có lẽ không ngại Tô Anh dẫn theo hai đứa con.

Thím ta nói: “Ngày mai ở đại thính đường bộ đội làm liên hữu nội bộ, nói là hội hữu nghị, nhưng thật ra chính là hội xem mắt, tôi đã sắp xếp cho cô và lão Đinh ở nhã gian lầu hai, chín giờ sáng, cô đừng đến trễ.”

“Được.”

“Ấy chờ một chút.” Kiều Cửu Hương lại gọi cô lại.



Tô Anh quay đầu lại, “Chủ nhiệm Kiều còn có việc dặn dò sao?”

Ánh mắt Kiều Cửu Hương dừng ở trên eo nhỏ của Tô Anh, bất kể là khuôn mặt hay vòng eo đều quá xinh đẹp, gương mặt xinh đẹp rõ ràng không che giấu được, vòng eo nhỏ này thì có thể che đi.

“Ngày mai cô mặc quần áo rộng hơn một chút.”

“Sao thế?” Tô Anh khó hiểu.

Trong lòng Kiều Cửu Hương trợn trắng mắt, cô quyến rũ cơ nào chẳng lẽ bản thân cô không biết ư?”

“Đừng ăn mặc quá xinh đẹp, tôi sợ lão Đinh không thích.”

Tô Anh cúi đầu nhìn mình, quả thật là áo sơ mi hoa vụn, quần ống thẳng màu đen, bảo thủ không thể bảo thủ hơn nữa.

Đôi mắt đào hoa câu hồn kia chớp chớp, “Vậy tôi sẽ cố gắng.”

Kiều Cửu Hương tâm phiền não, mắt đào hoa này một khi chớp khẽ, thì đâu có người đàn ông nào không mềm lòng chứ.

Để yêu tinh Tô Anh này ở nhà khách là quyết định chính xác, miễn cho ở nhà câu mất hồn của người đàn ông thím ta.