Chương 1: Xuyên Tới Bị Bắt Cóc!

nhóm dịch: bánh bao

Lúc Tô Anh từ nơi khác xuyên qua, thì đυ.ng phải kẻ buôn người đang đánh đập đứa nhỏ bị bắt cóc.

Cô muốn ngăn cản những kẻ buôn người bắt nạt đứa trẻ, nhưng không thể thức dậy.

Những kẻ buôn người đánh đứa trẻ xong rồi nói: “Người phụ nữ này không còn thở nứa rồi, đào hố chôn cô ta đi.”

“Tao chưa từng thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy, chôn cô ta thật đáng tiếc.”

Một người khác mắng: “Ngay cả thi thể cũng không buông tha, mày đúng là cặn bã.”

“Nói giỡn, mau chôn đi.”

Hai người khiêng người phụ nữ ném vào trong cái hố đã đào trước.

Cô bé khóc lóc đuổi theo, “Đừng chôn mẹ.”

Cậu bé lao qua, “Tôi liều với mấy người.”

Bọn buôn người đấm đá mấy đứa nhỏ, rất nhanh đã trói đứa nhỏ bằng dây thừng, bịt miệng ném trở lại trong nhà gỗ trong rừng.



“Trời âm u như kia có lẽ sắp mưa rồi đấy, mau chôn đi.”

Miệng mũi Tô Anh bị bùn đất chôn lấp, vừa xuyên qua đã bị chôn sống khiến cô bộc phát tất cả dị năng tích tụ.

Địa động núi lay động, giống như là động đất, kéo dài mười giây, tất cả lại khôi phục bình tĩnh.

Trận động đất chắc chắn không phải do dị năng của cô tạo thành, cô còn chưa có năng lượng lớn như vậy đâu, có điều cuối cùng cũng có thể động đậy.

Tô Anh trèo ra khỏi đất, dọa cho hai tên buôn người vừa mới khϊếp sợ vì trận động đất kia đến mức ngất đi.

...

“Dì Tô, ngay cả con gái mà dì cũng không nhớ rõ ư, nói như vậy dì bị mất trí nhớ sao?”

Hàn Kinh Thần còn tỏ vẻ hãi hùng, dì Tô lúc ấy rõ ràng không còn hơi thở, sau trận động đất thì bỗng dững sống, còn đào mấy người bọn họ từ dưới đống đổ nát sụp đổ ra.

“Ừm, vừa rồi lúc động đất bị đập vào đầu, thế nên quên mất rất nhiều chuyện.”

Tô Anh từ dị thế xuyên qua tới, may mà thời gian tử vong của cơ thể này không dài, nhưng trí nhớ của nguyên chủ thì cô lại không có bất cứ ký ức nào, chỉ có thể nói bản thân mất trí nhớ.



Nhóc con rất dễ dỗ, cô nói mất trí nhớ không ngờ cả đám đều tin tưởng, còn nhao nhao nói cho cô biết mọi chuyện.

Từ trong miệng mấy đứa trẻ, Tô Anh đại khái hiểu được thế giới song song này, ngoại trừ mấy chục năm lịch sử quá trình không giống nhau, thì mấy ngàn năm trước đều giống nhau.

Cho nên cho dù không kế thừa trí nhớ của nguyên chủ, thì giao tiếp trao đổi không thành vấn đề.

Cố Xán Xán sợ hãi vô cùng, cô bé dán sát vào Tô Anh không buông ra, ngửa đầu nhìn cô.

“Mẹ, con là Xán Xán, mẹ mất trí nhớ cũng là mẹ con nha.”

Từ khi Tô Anh sinh ra, cô từ nhỏ đến lớn tuân theo nguyên tắc trao đổi tương đương, chiếm được cơ thể nguyên chủ, thì sẽ coi đứa bé như con mình mà nôi lớn.

Cô vuốt mái tóc của Xán Xán, dịu dàng nói: “Được rồi, mẹ nhớ kỹ rồi.”

Hàn Hâm Tinh đổi vị trí, đẩy Cố Tri Nam ra, ngồi xổm ở bên kia Tô Anh.

“Mẹ, con cũng là con gái của mẹ.”

Tô Anh nhịn không được nở nụ cười, hỏi ngược lại: “Em họ gì?”

“Em họ Hàn nha.”