Dưa hấu này thật sự là của công xã, trừ phi bị rơi vỡ, nếu không cô ấy thật sự là không quyết định được.
Nhưng cha cô ấy ở gần vùng nông thôn, trong nhà cũng có một mảnh ruộng nhỏ trồng dưa, hàng năm bên trên đều có thể thu vào một chút dưa hấu.
Hôm nay Tiểu Lục Đào bán những cái kia, đại đa số đều là của nhà cô ấy, là cô ấy lén trộn lẫn vào, có thể kiếm được không ít.
Bởi vì bán được nhanh, lại không cần lo lắng có lãnh đạo xuống kiểm tra, phát hiện số lượng dưa hấu không đúng, cô ấy vui mừng bán ân tình này.
Cuối cùng, Trần Phương Tú cũng không lấy hết quả dưa kia, chỉ lấy một nửa, một nửa còn lại đưa cho Hồ Thu Hương mang về cho hai đứa cháu nhỏ.
Ông Thường rất tốt bụng, đưa người nhà họ Trần ở gần huyện thành về trước rồi mới quay lại đại đội Đại Hoa.
Lúc về đến nhà, các hộ gia đình đều đã tắt đèn rồi.
Lộ Quế Anh vội vàng nói cảm ơn với ông Thường, đỡ con gái và dẫn cháu trai cháu gái vào trong phòng.
Bà thực sự không yên lòng, vì thế để con trai và con dâu về trước, chính mình ở lại chăm sóc con gái một đêm.
Điều đáng mừng chính là, sau khi làm kiểm tra xong, đầu con gái không có việc gì, không cần phải nằm viện.
Tình trạng ở chân cũng không phải là quá tốt, có khả năng lúc mới đầu không cố định, lại hoạt động linh tinh, phỏng chừng về sau sẽ để lại di chứng.
Chỉ cần vừa nghĩ tới con gái mình về sau có thể trở thành người què, Lộ Quế Anh lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải Diệp Cúc Hoa, bà ta muốn bán Tiểu Huy, Tú Nhi có đến mức phải lết cái chân đang bị thương kia đi ra ngoài hay không?
Bà ta còn không đoái hoài gì đến tính mạng của Tú Nhi, không đưa Tú Nhi đi bệnh viện, bà ta....
Lộ Quế Anh thực sự ngủ không nổi, lại trở mình.
Trong bóng tối, giọng nói nhẹ nhàng của Trần Phương Tú đột nhiên vang lên: "Mẹ, mẹ vẫn chưa ngủ à?"
"Vẫn chưa." Lộ Quế Anh trả lời, xong nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi: "Ban ngày Đào Đào nói cái gì mà cha cha, rốt cuộc chuyện là như thế nào?"
Trần Phương Tú trầm mặc một lúc, mới nghẹn ngào lên tiếng: "Là anh Quốc Bình, là anh Quốc Bình trở về rồi."
Cô kể hết những điều kỳ lạ trên người con gái và những suy đoán của chính mình cho Lộ Quế Anh nghe. Kể xong, xì mũi nói: "Con tuyệt đối sẽ không đuổi anh Quốc Bình đi, nếu như mẹ để bụng, con sẽ không trở về nữa."
Dù cho không nhìn thấy, không sờ được, nhưng chỉ cần anh Quốc Bình ở bên cạnh Đào Đào, thì ở trong lòng cô, bọn họ một nhà bốn người vẫn ở cùng một chỗ.
Lộ Quế Anh im lặng nửa ngày không đáp lời lại đột nhiên khóc rống: "Mẹ để ý cái này, mẹ đau lòng thương xót cho con gái mẹ..."
Hai mẹ con khóc thật lâu, sáng hôm sau, mắt đều đã sưng húp lên.
Tiểu Lục Đào nhìn thấy hoàn toàn không hiểu gì: "Sao mắt mẹ lại sưng lên vậy? Còn cả bà ngoại nữa?"
"Trong nhà có muỗi." Lộ Quế Anh lừa cô bé.
Cô bé bị doạ lập tức giơ tay lên che mặt: "Có muỗi! Chỗ nào có muỗi?"
Đáng tiếc tay quá nhỏ, che được mặt lại không che được cái trán, che cái trán thì lại để lộ cằm, cô bé sốt ruột đến mức dậm mạnh chân.
"Được rồi, con muỗi bị bà ngoại đánh chạy rồi." Lộ Quế Anh bật cười: "Nhanh đi rửa mặt rồi tới ăn cơm, ăn cơm xong chúng ta sẽ ăn dưa hấu. Dưa này là do Đào Đào nhà chúng ta kiếm được, lát nữa sẽ cho cháu miếng to."
Tiểu Lục Đào nghe xong, kiêu ngạo mà ưỡn ngực lên: "Đúng, Đào Đào kiếm được, Đào Đào rất lợi hại."
Lục Huy nghe thấy hết sức khinh bỉ, cầm tay nhỏ vẽ lên trên mặt :"Làm gì có ai tự khen chính mình? Bớt bớt lại đi."
Lục Đào không phục: "Đào Đào lợi hại, anh trai mới phải bớt bớt lại đấy!"
Hai anh em cứ anh một câu em một câu tranh nhau nói, Lộ Quế Anh nhìn thấy vậy cười không ngớt, những ấm ức và buồn bực chất chứa trong lòng từ tối hôm qua chắc hẳn đã bớt đi ít nhiều.
Quả dưa Tiểu Cổ cho này tuy rằng không lớn nhưng lại chín, ruột đỏ lại xốp.
Hôm qua lúc bổ quả dưa, mũi dao vừa đâm qua, quả dưa đã tự tách thành hai nửa.
Tối hôm qua Lộ Quế Anh đã ngâm dưa hấu vào trong nước lạnh, cơm nước xong xuôi tiêu bớt đi rồi lại ăn, cảm giác đúng là tuyệt vời.
Tiểu Lục Đào trước đó còn vây quanh mẹ và bà ngoại ríu rít, nháy mắt đã im lặng, cầm một miếng dưa ngồi ăn, trên mặt toàn là nước.
Lục Huy cũng vui vẻ mà ăn, ăn xong còn cầm vỏ dưa hỏi Trần Phương Tú: "Mẹ ơi, hôm nay chúng ta có dùng vỏ dưa hấu trộn với xà lách không?"
Vỏ dưa ăn hết phần đỏ và cạo đi phần vỏ xanh bên ngoài, sau đó rửa sạch cắt miếng, trộn với nhau, cũng được coi là một món ăn ngon miệng.