"Người nhà bà ngoại cháu đâu? Sao cháu không thấy?"
Lục Huy đi theo bà cụ Lục đến nhà chính, cũng không nhìn thấy bà ngoại và cậu.
Ngược lại ngồi trên ghế đối diện là hai người xa lạ một nam một nữ, khoảng chừng 40 tuổi, làn da ngăm đen.
Nhìn thấy Lục Huy đi vào, ánh mắt hai người đều rơi ở trên người cậu bé.
Người đàn ông kia còn lấy từ trong túi ra một nắm củ lạc, muốn cho cậu bé: "Bác là người bà ngoại cháu bảo đến. Bà ngoại cháu không đi được, kêu bọn ta tới thăm cháu một chút, này, cầm lấy ăn đi."
Lục Huy không nhận lấy, ngược lại lùi về sau một bước: "Bà ngoại bảo hai người tới? Sao cháu lại không biết hai người?"
"Bảo cháu cầm thì cầm đi." Bà cụ Lục đẩy lưng cậu bé.
Lục Huy không thèm để ý tới, chỉ hỏi người đàn ông trung niên kia: "Tại sao trước đây cháu chưa từng gặp hai người?"
"Đứa nhỏ này trong lòng cảnh giác rất cao." Người đàn ông trung niên thu tay lại, xấu hổ cười.
"Cảnh giác cao chứng tỏ nó thông minh." Bà cụ Lục nói: "Cậu cũng đừng coi thường đứa cháu trai này của tôi. Đừng thấy nó năm nay chỉ mới bảy tuổi, đã học trước một năm, không hề thua kém những đứa tám hay chín tuổi. Mà nhé..."
Bà cụ kéo tay Lục Huy, đẩy cậu bé đến trước mặt hai người xa lạ: "Cậu nhìn tướng mạo này đi, tôi dám khẳng định ngay cả người được yêu thích của công xã cũng không đẹp trai bằng thằng nhóc này. Còn có tay chân dài, tương lai nhất định cao lớn."
Lục Huy bị người khác nhìn cảm thấy không thoải mái, tay chân ngọ nguậy giãy giụa.
Lúc này, người đàn bà vẫn luôn im lặng kia nói: "Dáng thẳng, anh tuấn."
"Nhưng mà lúc lớn ăn cũng nhiều." Người đàn ông kia nói.
"Ăn được nhiều không phải là cũng có thể làm việc hay sao?" Bà cụ Lục cười nói: "Nếu như nuôi một con ma bệnh, về sau có thể phụng dưỡng chúng ta được không?"
"Nói cũng đúng."
Hai người liếc nhau, âm thầm gật đầu.
Bà cụ Lục thấy vậy lập tức cười đến nhăn nheo cả mặt: "Cứ quyết định như vậy đi!"
Người đàn ông không trả lời, chỉ dặn dò người phụ nữ kia: "Bà nói chuyện với nó nhiều chút." Sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Bà cụ Lục vội vàng đi theo ra ngoài: "Thế nào? Giá như này nha?"
"Hai trăm đắt quá." Người đàn ông nói: "Cái gì nó cũng biết, chỉ sợ nuôi không quen."
"Nó mới bảy tuổi, có thể biết được mấy chuyện? Còn không phải người nào cho ăn cho mặc thì người đó là cha hay sao?"
"Quá đắt, chúng tôi ở ngay sát đại đội nhà ông Lý, đứa nhóc chưa được một tuổi cũng chỉ mới 150 đồng phí nuôi dưỡng. Đứa này nhà bà đã hơn bảy tuổi, lúc trở về tôi vẫn phải canh chừng nó chạy trốn, trả cho bà tối đa là 80."
"80 thì ít quá." Bà cụ Lục bất mãn: "Chúng tôi nuôi nó lớn như vậy cũng không dễ dàng gì, nếu không phải cha mẹ nó xảy ra chuyện, sợ trong nhà không lo được, chúng tôi cũng không bỏ nó. Thấp nhất là 100, nếu cậu vừa ý, nó còn một đứa em gái, cũng xinh đẹp..."
Trong lúc hai người đang cò kè mặc cả, trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng hô khe khẽ: "Mày làm gì vậy?"
Một giây sau, Lục Huy phi thẳng ra ngoài cửa như một viên đạn, người phụ nữ đi theo phía sau có chút hốt hoảng.
Bà cụ Lục giật nảy mình, vội vàng đuổi theo.
Có điều bà ta tay chân không còn nhanh nhẹn, làm sao đuổi kịp Lục Huy dùng hết sức xông ra.
Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của người đàn ông trung niên kia, bà ta mới miễn cưỡng túm được cổ áo của Lục Huy ở ngoài cửa.
"Thằng nhãi con chạy cái gì? Vội về chịu tang à?"
Bà cụ Lục đá vào mông Lục Huy một cái, dùng sức kéo cậu bé vào trong.
Lục Huy nắm được khung cửa, không chịu đi vào: "Bà buông ra! Bà muốn bán cháu đi, đừng tưởng cháu không biết!"
Bọn họ ở bên ngoài nói cái gì mà 80 với 100, cậu bé đều nghe thấy hết.
Đang thỏa thuận giá cả thì bị cậu bé làm cho xấu mặt, bà cụ Lục mặt tái mét: "Mày thành thật một chút cho tao..."
Vừa mới nói được một nửa, lập tức nghe được có người cao giọng nói: "Ai da, đây là đang làm gì đây? Bán cháu trai à? Lại còn nói vợ của Quốc Bình không phải bà đánh, không phải bà đánh thì làm gì có bà nội nào đành lòng bán cháu trai?"
Là bà Vương ở nhà bên cạnh.