"Cha, cha lại trở về rồi!" Ánh mắt Tiểu Lục Đào sáng lên: "Con và anh hai muốn đưa mẹ tới bệnh viện, cha có đi cùng hay không?"
Lục Huy mới lấy tiền từ trong chiếc tất và quyển vở ra, nghe vậy vội vàng quay đầu: "Cha? Cha ở đâu?"
"Ở đây nè." Lục Đào nói.
Lục Huy nhìn xung quanh: "Sao anh không thấy?"
[Con có thể trông thấy mới thật sự là có quỷ nha. Cũng may ký chủ chỉ là một đứa bé, nói với người khác cũng nói không rõ được sự tồn tại của hệ thống.]
Bên tai Lục Đào xẹt xẹt một hồi mới nghe được hệ thống 250 nói: [Bé Đào Đào à, con không tin cha có phải hay không? Cha nói rồi mẹ chỉ là ngủ thϊếp đi thôi, sao con còn phải đưa mẹ tới bệnh viện? Cha cảm thấy thật sỉ nhục.]
Lục Đào: "Cha, sỉ nhục là..."
[Coi như cha không nói gì đi, tạm biệt. ]
"Cha, cha?"
Kêu lên hai tiếng nhưng không có ai đáp lại, Tiểu Lục Đào lại bĩu môi: "Cha lại đi rồi."
Lục Huy là lần đầu nhìn thấy em gái nói chuyện với không khí, dù sao cậu cũng chỉ mới bảy tuổi, mới lạ so với sợ hãi lớn hơn nhiều.
Bé trai với ngũ quan xinh xắn vừa cúi đầu đếm tiền vừa hỏi Lục Đào: "Em thật sự có thể nhìn thấy cha sao?"
"Đúng thế."
"Vậy lần sau bà nội lại đến bắt nạt chúng ta, hãy để cha doạ bà sợ mà chạy."
Lục Huy đếm xong một đồng hai hào bảy xu rồi nhét vào túi, khoác túi xách lên: "Đi, mượn xe đưa mẹ đến bệnh viện."
"Đưa mẹ đến bệnh viện."
Lục Đào chạy theo hai bước lại cộc cộc quay trở về: "Anh ơi, anh còn chưa ăn bánh bao."
"Vậy thì ăn xong rồi đi."
Lục Huy cầm lấy một cái, nhưng chỉ cắn một miếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nét ngu ngơ: "Thịt?"
Mấy năm nay thịt là thực phẩm cung ứng có hạn, đến tết có thể ăn một chút sủi cảo nhân thịt là tốt lắm rồi.
Bánh bao thuần nhân thịt như này, cậu còn chưa nghe nói tới.
Tiểu Lục Đào mặc kệ cái gì thịt hay không thịt, cô bé chỉ biết là bánh bao ăn ngon, đặc biệt thơm.
"Em tin bánh bao là cha cho, nếu không phải cha, ai sẽ đưa đồ ngon như vậy cho chúng ta?"
Lục Huy nghiêm túc suy nghĩ, không nhịn được nhắc nhở em gái: "Đào Đào, chuyện cha cho em ăn ngon tuyệt đối không được nói ra bên ngoài."
"Ừm vâng." Tiểu Lục Đào gật đầu: "Anh Đại Cường sẽ cướp mất."
Hai anh em ăn như hổ đói, đột nhiên có tiếng bước chân tới gần.
Lục Huy cảnh giác, thăm dò nhìn qua, sắc mặt biến đổi: "Là bà nội."
Tiểu Lục Đào ngồi ở bên giường giật mình, vô thức giấu nửa cái bánh bao còn lại xuống dưới mông.
[Con bị ngốc à? Giấu như vậy còn có thể ăn được nữa hay sao? Con ăn nốt đi!] Hệ thống 250 lên tiếng nhắc nhở.
Tiểu Lục Đào nghe thấy có lý, há miệng nhỏ ra, dùng hết sức nhét nửa cái bánh bao vào miệng.
Lục Huy trơ mắt nhìn cô bé như muốn nuốt hết cả núi sông, thiếu chút nữa nghẹn tắc thở, giọng nói cũng biến đổi rồi.
"Em chậm một chút! Em muốn nghẹn chết à?"
Cậu bé vội vàng lấy nước cho em gái uống, lại vỗ lưng em gái giúp cô bé dễ thở.
Đúng lúc này, bà cụ Lục bước vào, trên tay còn cầm bộ quần áo của trẻ con.
Lục Huy lấy khăn lau đi dầu mỡ ở trên miệng, lập tức cầm lấy cặp sách nhỏ, đứng chắn trước người em gái: "Bà tới làm gì?"
"Đây là nhà con trai tao, sao tao lại không thể tới?"
Bà cụ Lục ấy vậy mà cười với cậu bé, tuy nhiên nhìn kỹ thì lại thấy ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười: "Thay quần áo nhanh lên, rồi theo tao đến nhà chính ăn cơm. Nhà chúng ta có chuyện mừng, buổi trưa luộc hai con gà và làm bánh bột ngô xào trứng gà."
Lục Huy đứng im, cánh tay đang dang rộng ra để bảo vệ em gái cũng không hề thả lỏng.
Bà cụ Lục dỗ vài câu cậu bé cũng không có phản ứng, lập tức dừng cười: "Không muốn ăn thì thay quần áo đi. Nhà bà ngoại mày có người tới tìm mày, nhanh cởi bộ quần áo chất chồng miếng vá này ra, tránh cho bọn họ suốt ngày nói tao ngược đãi mày."
Lục Huy nghi ngờ nhìn bà ta: "Nhà bà ngoại cháu có người đến?"
Bà cụ Lục mắt trợn ngược: "Nếu nhà bà ngoại mày không đến, mày cho rằng tao sẽ nguyện ý đưa quần áo của Đại Cường cho mày mặc?"
Lục Huy nửa tin nửa ngờ.
Thế nhưng mẹ còn nằm trên giường, còn đang chờ người tới đưa mẹ đến bệnh viện....
Cậu bé khẽ cắn môi: "Người tới là bà ngoại hay là cậu của cháu? Hiện giờ đang ở đâu?"
Lục Đào quay lưng về phía bà cụ Lục, khó khăn nuốt hết bánh bao trong miệng xuống, nghẹn đến ợ cả lên.
Nghe thấy anh trai muốn đi theo bà nội, cô bé gấp gáp: "Anh trai... ợ… Đợi, đợi một chút... ợ..."
Bà nội dữ dằn, bà nội xấu xa, Đào Đào không đi theo bảo vệ anh trai, anh trai bị bắt nạt thì phải làm sao?
Cô bé đứng lên, muốn nhảy xuống khỏi giường, kết quả không cẩn thận dẫm phải cái bát để bên chân trượt ngã.
"Ôi..."
Thân thể nhỏ bé mềm nhũn đập thẳng vào ngực Trần Phương Tú.
Một giây sau, đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt của Trần Phương Tú khẽ động đậy, lông mi đột nhiên run run, mắt mở ra.