Chương 8

Chương 8:

Cô tiếp tục lướt xuống, khoảng ba hoặc bốn trang, một chiếc đồng xu trông có phần cổ xưa hấp dẫn ánh mắt của cô.

Trên bìa giấy kraft có viết vài chữ nhỏ, sổ tay nuôi heo.

Cô có chút kích động, trực tiếp dùng một thứ để đổi quyển sách này.

Ngoài ra, Cao Miêu Miêu còn phát hiện trung tâm thương mại lại có chức năng tìm kiếm, cô thử, vậy mà thật sự có thể tìm ra một ít lưu ý về nuôi heo.

Chỉ cần học được những kỹ thuật này, cô căn bản không cần lo lắng làm heo chết!

Ngồi nghiên cứu những thứ này cho đến khi trời tối.

Lưu Quế Anh đã kết thúc ngày làm việc về nhà, bà đi vào, vẻ mặt sầu não, thấy Cao Miêu Miêu cũng không mở miệng.

Cao Miêu Miêu cười cười, trấn an bà ấy: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, ông nội con là cao thủ nuôi heo, con học theo được không ít thứ, chỉ cần dụng tâm chiếu cố, khẳng định có thể nuôi tốt mấy con heo con này!”

Lưu Quế Anh mặt mày ủ rũ: "Nói thì nhẹ nhàng, nếu bốn con heo con này đều chết, chúng ta lấy cái gì đi bồi thường?”

Trình Phong lúc này đi vào, nhìn hai người một cái, ngữ khí trầm ổn mở miệng: "Đại đội sản xuất đã đăng ký, hiện tại hối hận cũng đã muộn, để cô ấy buông tay chân làm đi.”

Lưu Quế Anh còn có thể làm thế nào, chỉ có thể đáp ứng.

Sau khi ăn xong, Cao Miêu Miêu đưa con đi nghỉ.

Trình Phong cầm dao ra cửa.

Lưu Quế Anh hỏi anh: "Con đang làm gì?"

"Con tìm chút gì đó trở về vây quanh chuồng lợn."

Lưu Quế Anh đi theo.

"Mẹ đi cùng con."

Cao Miêu Miêu đối với chuyện này không hề hay biết, ngày hôm sau thức dậy nhìn thấy chuồng heo ở góc sân, trong lòng ấm áp.

Cô nói nuôi heo, Trình gia đã lập tức vây xong chuồng heo cho cô, còn không để cho mình cô động thủ một chút nào.

Một gia đình tốt như vậy, đi đâu tìm được đây?

Chuồng heo đã có, heo con vẫn chưa được phát xuống.

Cao Miêu Miêu không muốn nhàn rỗi ở nhà, cầm giỏ mang theo hai đứa nhỏ lên núi.

"Chúng ta đi nhặt chút cỏ khô để trải trong chuồng heo, có vẻ sạch sẽ hơn một chút."

Hai đứa nhỏ ước gì được ra ngoài chơi nên liền đi theo Cao Miêu Miêu.

Trải qua việc bị Tôn Liên Hoa và Lý Tiểu Hồng bới móc, hai đứa trẻ này hiện tại đã dỡ bỏ phòng bị với Cao Miêu Miêu, cô nói cái gì chính là cái đó.

Ba người lên núi, cỏ khô không hiếm lạ, không bao lâu sau đã tìm được một đống lớn.

Cao Miêu Miêu tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên nghe được tiếng nước, cô tìm về phía trước, phía trước lại có một đầm nước.

Trong đầm không ít cá bơi, tuy rằng nhìn không lớn, nhưng số lượng rất khả quan!

Cao Miêu Miêu nhìn lướt qua, trong lòng có chút tiếc nuối.

Cá nhỏ tuy rằng nhiều, nhưng cô không mang theo dụng cụ, tay không bắt chỉ sợ một con cũng không bắt được.

Nhưng cô có thể đổi nha!

Cao Miêu Miêu ngồi xổm xuống nhìn Hàm Hàm cùng Trình Niệm Hữu: "Mẹ ở chỗ này bắt cá, các con sang bên cạnh xem có ai tới hay không, được không?”

Hai đứa trẻ được giao trọng trách nghe lời rời xa hơn mười mét, đứng ở nơi đó trông chừng.

Cao Miêu Miêu lấy ra một mảnh gỗ nhỏ từ trong cái giỏ sau lưng, đánh thức hệ thống.

"Hệ thống, dùng khối gỗ này đổi hai con cá."

Hệ thống nhanh chóng ước tính giá trị của gỗ.

Cao Miêu Miêu nghe thấy một tiếng "Đinh", trên mặt đất có thêm hai con cá đang nhảy nhót.

Cô nhanh chóng nhặt con cá lên, hét lên: "Hàm Hàm, Niệm Niệm, đã đến lúc xuống núi!"

Hai đứa trẻ chạy vội vàng đến, ngạc nhiên đến nỗi không thể khép miệng lại.

"Đây là cá mẹ bắt được? Mẹ cũng quá lợi hại!”

Cao Miêu Miêu cười thần bí khó lường, bỏ cá vào trong giỏ rơm sau lưng, dùng cỏ khô che lại: "Chúng ta giấu cá đưa xuống núi, hai người các con ngàn vạn lần đừng nói ra miệng.”

"Được." Hai đứa trẻ đều nói không.

Bởi vì có vết xe đổ, Cao Miêu Miêu không đi lung tung nữa, cõng giỏ sau lưng trở về nhà, đặt cá ở trong phòng bếp, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Các con coi chừng cá, mẹ đi ra ngoài một chuyến, chờ trời tối, cha con trở về mới mở cửa, biết chưa?"

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đáp ứng, Cao Miêu Miêu xoay người đi đến nhà bí thư chi bộ thôn.

Cô kể cho bí thư biết chuyện cá trong đầm nước.

Bí thư chi bộ thôn nghe được trực tiếp ngồi dậy: "Đầm nước trên núi kia thật sự có cá?”

Cao Miêu Miêu gật đầu: "Đầm nước nằm trong rừng cây dưới sườn núi, tôi chỉ bắt được hai con trở về, nhiều hơn nữa thì không bắt được.”

Bí thư vỗ bàn, trực tiếp đi ra ngoài: "Nếu đây là sự thật, cô chính là đại công thần của thôn chúng ta! Ngoài hai con cá mà cô bắt được, tôi phải cho cô thêm nhiều chút!”

“Như vậy, cô trở về trước chờ tin tức, tôi đi tìm đại đội trưởng dẫn người lên núi bắt cá!”

"Được."

Cao Miêu Miêu đạt được mục đích, trở về nhà mình.

Ngay sau khi cô bước vào cửa, cô ngửi thấy mùi thơm.

Vừa vặn Lưu Quế Anh bưng canh cá đi ra, thấy cô trở về, cười vui vẻ: "Mẹ đã nghe bọn nhỏ nói, trực tiếp lấy con cá này nấu canh, con mau tới đây ăn!”

Cao Miêu Miêu có chút ngượng ngùng ngồi xuống, Lưu Quế Anh vớt một miếng thịt cá đặt ở trong chén của cô: "Trước kia không nhìn ra, con chính là phúc tinh nhà chúng ta, chuyện tốt như vậy người bình thường còn không đυ.ng được!”

Trình Phong ăn thịt, nhìn về phía người phụ nữ ngồi bên cạnh, ánh mắt hơi có chút thay đổi.

Mới ăn được một nửa, cửa Trình gia bị người gõ, Lưu Quế Anh đi qua mở cửa.

Bí thư chi bộ thôn trong tay cầm một cái thùng, phía sau đứng không ít thanh niên trai tráng: "Cao Miêu Miêu, lần này cô lập đại công, chúng tôi bắt được số cá này, một nhà chia một con, còn cho nhà cô hai con!”

Nói xong, hắn đưa ra một cái chậu, vớt hai con cá từ trong thùng ném vào: "Hai con cá này thuộc về Trình gia các người, là các người xứng đáng được!”

Cao Miêu Miêu còn chưa đưa tay đón đã nghe thấy trong đám người có người đột ngột mở miệng.

"Nhà bọn họ đã ăn xong, dựa vào cái gì còn có thể chia thêm hai con?"

Bí thư chi bộ trừng mắt, xoay người nhìn những người đó: "Các người đừng không phục, đồ sau núi này là của công, lần nào các người bắt được thỏ gà rừng ai mà không tự mình mang về?”

"Hôm nay nếu không phải đồng chí Cao chịu nói ra vị trí của đầm nước, cho dù một mình cô ấy bắt hết cá đi, ai có thể nói nửa câu không phải?"

Lưu Quế Anh đón con cá, không để ý tới những người ghen tị.

Bí thư chi bộ chỉ về phía Cao Miêu Miêu: "Cô ấy đối với xã có đóng góp lớn như vậy, phải khen thưởng thật tốt, sao mọi người còn nói như vậy!”

Lúc này tất cả mọi người không dám oán hận nữa.

Tất cả bọn họ đều vội vàng về nhà, cũng không ở lại lâu, tiễn bí thư chi bộ thôn đi, Cao Miêu Miêu nhìn hai con cá đang vui vẻ kia, có chút mừng rỡ.

Trong lòng cô tính toán, nếu từ thương thành mua chút cá giống trở về, nói là hai con cá này sinh ra, đến lúc đó có phải trong nhà có thể đường đường chính chính ăn thịt?

Sáng sớm hôm sau, đại đội trưởng đội sản xuất đưa heo con cho mấy nhà nhận nuôi.

Đến cửa Trình gia, cất giọng gọi mở cửa.

"Heo con nhà các người tôi đã đưa tới, các người phải chăm sóc thật tốt."

Đại đội trưởng đội sản xuất đẩy hai cái l*иg vào sân.

Cao Miêu Miêu nhận lấy l*иg mở ra nhìn một chút, con heo con bên trong vừa gầy vừa nhỏ, thoạt nhìn cũng không có tinh thần gì.

Nhưng nhìn những con heo con trong l*иg khác, bộ dạng đều rất khỏe mạng, hơn nữa, trạng thái tinh thần cũng tốt.

Cô cau mày.

Đây không phải là cố tình bắt nạt người sao!

Lưu Quế Anh cũng đi ra, bà nhấc một con heo con lên nhìn, càng không hài lòng: "Sao còn có một con heo cái?”