Chương 3:

Chương 3:

Cao Miêu Miêu không ngừng thử giá trị đồ đạc trong phòng, hệ thống cũng không ngừng báo giá, một đường tính ra, mấy thứ này đã đáng giá mấy ngàn đồng!

Có thể đổi được rất nhiều thức ăn.

Nhưng đổi đồ không có nguồn gốc rõ ràng, dù sao cũng phải có chút địa vị.

Nghĩ đến đây, Cao Miêu Miêu cõng cái sọt trong sân, dặn dò hai đứa nhỏ trong nhà không được chạy loạn, trực tiếp đi về phía nhà bí thư chi bộ thôn.

Thời đại này không thể so sánh với hiện đại, núi đầu thôn đều thuộc về tài sản công, nhưng mọi người báo cáo xong cũng có thể lên núi đào chút rau dại.

Bí thư thấy là cô, theo bản năng nhíu mày: "Cô lại muốn lên núi?”

Cao Miêu Miêu biết người trong thôn ít nhiều có chút thành kiến với cô, gật đầu: "Tôi muốn lên núi đi đào chút rau dại.”

Bí thư chi bộ thôn lại hít một ngụm khói khô trong tay: "Không phải tôi không cho cô đi, cô vừa mới nháo ra chuyện nhảy sông, nếu xảy ra mạng người, tôi cũng không bồi thường nổi ah.”

Cô nghe xong có chút xấu hổ, đành phải kiên trì nói: "Tôi cam đoan sau này sẽ không làm chuyện ngu ngốc như nhảy sông nữa.”

Cao Miêu Miêu nói rất rõ ràng, bí thư chi bộ thôn đành phải thở dài: "Nếu cô đã cam đoan, thôn sẽ cho cô một cơ hội khác.”

Được sự đồng ý, Cao Miêu Miêu đi lên núi.

Buổi sáng chính là lúc đi làm, dân làng tụm năm tụm ba đi cùng nhau.

"Nhìn xem, con dâu Trình gia đi ra, không phải lại muốn tìm chết tìm sống chứ."

"Nào có cô con dâu nào mỗi ngày không đi làm, lại mặc kệ đứa nhỏ, đây không phải là cưới một tổ tông trở về sao?"

Cao Miêu Miêu nghe thấy mấy bà thím chỉ về phía mình nói, quay đầu nhìn về phía những người đó.

Đều là mấy bác gái miệng rộng.

Bọn họ thấy Cao Miêu Miêu lại còn dám quay đầu lại, nhất thời nở nụ cười.

"Con dâu Trình gia, cô muốn đi đâu vậy, lại muốn đi nhảy sông?" Có người hỏi Cao Miêu Miêu.

Cao Miêu Miêu cười.

Những bác gái này thật đúng là có ý tứ, chuyện nhà mình không quản được, lại còn quan tâm chuyện nhà người khác.

"Đương nhiên không phải nha, không phải vì đứa nhỏ ở nhà nghe lời, mẹ chồng lại không cho tôi xuống đất, nên tôi muốn đi đào chút rau dại làm chút bột nhão cho bọn nhỏ, cũng giảm bớt một chút áp lực cho Trình Phong." Cao Miêu Miêu lạnh nhạt mở miệng.

Bác gái hỏi cô sững sờ tại chỗ.

"Cô nói gì?" Cao Miêu Miêu ngày hôm qua muốn chết muốn sống nhất định phải rời khỏi Trình gia, lại nói bọn nhỏ Trình gia nghe lời, nói mẹ chồng đau lòng mình, còn nói muốn giảm bớt áp lực cho Trình Phong?

Gặp quỷ rồi, phải không?

"Thím, tôi thấy thím tuổi còn trẻ, sao lỗ tai lại không tốt, tôi nói tôi muốn đi tìm chút việc làm, bằng không cả ngày ở nhà sẽ mập lên nha."

"Tuy rằng mẹ chồng và Trình Phong đều yêu thương tôi, nhưng tôi không thể được sủng ái mà kiêu ngạo nữa, vẫn phải đau lòng cho bọn họ."

Cao Miêu Miêu chậm rãi đi qua trước mặt mọi người, tầm mắt sắc bén quét một vòng.

"Các thím cũng nhanh chóng xuống đất đi, bằng không kế hoạch hôm nay làm không xong, trở về sẽ bị mẹ chồng mắng."

"Dù sao, không có mấy người giống như tôi, có thể gặp được mẹ chồng cùng người đàn ông tốt như vậy."

Cô mỉm cười quay đi.

Bác gái bị cô đáp trả sắc mặt đỏ lên, tức giận đến không chịu nổi: "Cô ta đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy, không phải là đυ.ng phải quỷ chứ?”

"Ai biết được? Hôm nay miệng lưỡi lại sắc bén như vậy.”

"Tôi thấy ah, sợ là bị nước ngâm hỏng đầu óc."

"Nhưng Lưu Quế Anh thật sự đối xử tốt với Cao Miêu Miêu nha, không cho người xuống đất, còn làm trứng gà cho cô ta ăn, buổi sáng lúc tôi đi qua cửa nhà bọn họ, còn nghe được Cao Miêu Miêu nói trứng gà ăn không hết, muốn cho đứa nhỏ ăn."

Tất cả mọi người đều đang thảo luận chuyện Cao Miêu Miêu đột nhiên thay đổi tính tình, còn có người hâm mộ loại đức hạnh như Cao Miêu Miêu này còn có thể gặp được mẹ chồng tốt như Lưu Quế Anh.

Cả thôn cũng không có mấy người không xuống đất, phần lớn đều là thân thể không tốt hoặc là vừa sinh con.

Cao Miêu Miêu là người duy nhất ở nhà hưởng phúc.

"Cũng không biết dẫm phải vận cứt chó gì."

Mọi người dần dần đi xa.

Mà Cao Miêu Miêu cũng bước chân nhanh hơn rời khỏi nơi này.

Cỏ dại mọc um tùm trên núi, rau dại đều bị đào không sai biệt lắm, Cao Miêu Miêu sợ bị người phát hiện, tiếp tục đi một hồi về phía núi, xung quanh toàn là cỏ dại cùng cây cối, không phát hiện ra thứ gì hữu dụng.

Cô lấy ra một cái bát mang từ nhà, đổi một con gà để chuẩn bị xuống đồi.

Thanh âm của hệ thống lại đột nhiên vang lên.

[Phát hiện các mặt hàng có giá trị cao hơn gần đó, đề nghị kí chủ cẩn thận tìm kiếm xung quanh]