Chương 12: Chương 12

Cô hỏi liên tiếp vài câu hỏi, Lý Tiểu Hồng bị hỏi liên tục lui về phía sau.

"Không, không phải tôi."

"Heo con nhà tôi chưa bao giờ thả ra, cô lại chưa từng tới nhà tôi, làm sao biết heo con của tôi xảy ra chuyện?" Cao Miêu Miêu nhìn Lý Tiểu Hồng, giọng điệu trào phúng: "Không thể là suy đoán vô căn cứ chứ?”

Lý Tiểu Hồng ngay cả một lời giải thích hợp lý cũng không nói nên lời: "Cô đừng ngậm máu phun ngươi, tôi cũng là nghe được từ người khác.”

Cao Miêu Miêu gật đầu: "Đúng vậy không? Ai đã nói với cô điều đó? Cô không được nói ra sao? Không bằng như vậy, chúng ta gọi cả thôn dân tới đây hỏi từng người một, xem rốt cuộc là ai nói bậy ở sau lưng như vậy.”

Lý Tiểu Hồng vốn bịa đặt, vội vàng phủ nhận: "Không, không được, tôi không có thời gian cùng cô làm bậy!”

"Đây mà gọi là làm loạn? Vậy cô mang theo người tới trách mắng tôi, vậy chẳng phải muốn làm tôi xấu hổ đến chết, trực tiếp nhảy sông tự sát sao? Cô đã có thể gϊếŧ người, cô biết không?”

Cao Miêu Miêu ngữ khí lạnh lẽo.

Những người xung quanh nghe cô nói nặng như vậy, đều thay đổi sắc mặt.

"Chính là Lý Tiểu Hồng nói cho chúng tôi biết con heo nhà cô xảy ra vấn đề, đều trách cô ta!"

"Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi đều không nghĩ tới cô ta cố ý muốn oan uổng cô."

"Chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi, cô có vấn đề thì đi tìm Lý Tiểu Hồng."

Tất cả dân làng đều đổ lỗi cho Lý Tiểu Hồng, Lý Tiểu Hồng căn bản trăm miệng không thể biện minh.

Cô ta không nghĩ tại sao mọi chuyện lại xảy ra đến mức này.

"Không... Tôi không có.”

Cô ta chỉ có thể liên tục lắc đầu: "Tại sao cô nói là tôi, cô có bằng chứng?"

Cao Miêu Miêu quả thật không có chứng cớ, cho nên, cô mới khách khí với Lý Tiểu Hồng như vậy, nếu không, Lý Tiểu Hồng không có khả năng còn an ổn đứng trong sân của cô.

"Có phải cô làm hay không, trong lòng cô biết rõ, Lý Tiểu Hồng, nếu cô còn dám làm hại nhà tôi, cũng đừng trách tôi không khách khí với cô."

"Đến lúc đó, tôi sẽ nói hết chuyện xấu cô làm ra, xem cô còn hại người như thế nào." Cao Miêu Miêu hừ lạnh.

Lý Tiểu Hồng vừa nghe cô còn dám uy hϊếp mình, tức giận đến toàn thân phát run.

“Hồ, nói bậy bạ, tôi xé nát miệng cô!”

Cô ta giương nanh múa vuốt vọt tới chỗ Cao Miêu Miêu.

Cao Miêu Miêu lui về phía sau một bước, còn chưa kịp phản ứng, cổ tay bị người túm lấy, cô bị ôm vào một cái ôm ấm áp.

Là Trình Phong!

Anh không chỉ bảo vệ cô, mà còn chặn tay Lý Tiểu Hồng.

Giọng nói trầm thấp đến từ đỉnh đầu: "Đừng sợ."

Không có, Cao Miêu Miêu trong lòng yên ổn không ít.

Tay Lý Tiểu Hồng bị kiềm chế, đau đớn đến mức nhe răng trợn mắt lui về phía sau.

Trình Phong lại không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc, lạnh lùng nhìn cô ta: "Nếu cô lại làm bậy, tôi sẽ lên trấn tố cáo cô.”

Đầu năm nay bị tố cáo sẽ bị nhốt lại.

Cao Miêu Miêu cảm thấy buồn cười, trốn ở phía sau Trình Phong nhìn cô ta.

Lý Tiểu Hồng vốn có chút quan hệ sâu xa với Trình Phong, lúc này bị nói đến trên mặt không nhịn được, thế nhưng trực tiếp khóc lên.

“Anh, sao anh có thể như vậy!”

Cô ta thê lương thảm thiết nhìn Trình Phong.

Ánh mắt Trình Phong càng lạnh.

"Là cô ức hϊếp Cao Miêu Miêu trước."

"ANh... Anh!”

Lý Tiểu Hồng chỉ vào Trình Phong, lại nhìn Cao Miêu Miêu, căn bản nói không nên lời.

Người xung quanh lại chỉ trỏ cô ta, điều này làm cho cô ta đứng không vững, chỉ có thể xấu hổ tức giận che mặt chạy ra ngoài.

Cô ta ngược lại thông minh, trực tiếp chạy chuyện này chỉ có thể giải quyết như vậy.

Bí thư nhìn thấy một màn này, đã sớm hiểu được là chuyện gì xảy ra: "Con dâu Trình gia, chuyện hôm nay là mọi người oan uổng cô, ta thay mọi người xin lỗi cô.”

Cao Miêu Miêu hiểu được đạo lý thấy tốt thì thu, lễ phép gật đầu: "Tôi biết bà con đều có lòng tốt, chỉ là bị người ta lợi dụng, tôi sẽ không để ở trong lòng.”

Người ở đây thần sắc khác nhau, bí thư chi bộ chậm rãi hít một hơi khói khô.

"Sau này trong thôn cũng nên chỉnh đốn lại thật tốt một chút."

Cao Miêu Miêu nhìn ra được ông ta bất mãn với Lý Tiểu Hồng, cũng không níu kéo chuyện này nữa.

Tất cả mọi người đều giải tán, Trình Phong đóng cửa viện lại.

Cao Miêu Miêu suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng: "Cám ơn anh đã che chở cho tôi.”

Trình Phong quay đầu lại đánh giá cô một chút: "Cô có bị thương không?”

Cao Miêu Miêu lắc đầu, lại nghe anh nói: "Sau này nếu Lý Tiểu Hồng lại đến tìm cô gây phiền toái, cô đừng tự mình đối cứng với cô ta, trực tiếp tới tìm tôi.”

Đáy lòng Cao Miêu Miêu tràn qua một trận ấm áp, cong khóe môi đáp ứng: "Được.”

Từ nhỏ cô đã là cô nhi, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được cảm giác được người khác yêu thương.

......

Buổi tối Lưu Quế Anh xong công việc trở về, nghe Trình Phong nói chuyện này, lập tức trầm mặt.

"Cô ta muốn cưỡi lên đầu Trình gia chúng ta?"

Cao Miêu Miêu biết tính tình bà ấy nóng nảy, cũng không muốn làm lớn chuyện: "Bí thư đã biết chuyện này là do cô ta giở trò, sau này chắc cô ta cũng sẽ không làm động tác nhỏ gì nữa.”

Lưu Quế Anh trừng mắt nhìn cô một cái: "Con biết cái gì, hôm nay nếu mẹ không cho cô ta một chút giáo huấn, sau này cô ta còn có thể đến bắt nạt con!”

"Thật sự cho rằng Trình gia chúng ta không có người thì dễ ức hϊếp phải không?"

“Nếu heo con nhà chúng ta thật sự chết, chúng ta tìm ai nói lý lẽ?”

Đó là đó thịt lợn định mức cho cả năm!

Lưu Quế Anh càng nghĩ càng cảm thấy kinh hồn tán đảng.

Bà trực tiếp đứng lên, đưa tay túm lấy Cao Miêu Miêu: "Con đi theo mẹ, mẹ cần một lời giải thích từ cô ta.”

Cao Miêu Miêu biết không ngăn được bà, chỉ có thể đi theo.

Có cô ở đây, còn có thể ngăn cản một chút.

Hai người vào Lý gia, cả nhà Lý Tiểu Hồng đều ở đây.

Lưu Quế Anh đi qua, ngữ khí không tốt mở miệng: "Lý gia các người mấy ngày này trôi qua thật thoải mái nha.”

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Lý Tiểu Hồng căn bản không dám nói với người lớn trong nhà, vốn tưởng rằng có thể lừa gạt qua cửa ải, nhìn thấy Lưu Quế Anh đến sắc mặt đều thay đổi.

Mẹ Lý cũng không phải nhân vật dễ chọc, trực tiếp đáp trở về: "Đã xuống công, nếu bà có thời gian rảnh rỗi, không bằng đi chăm sóc hoa màu nhiều hơn.”

“Bà đừng giả bộ cho lão nương, con gái nhà bà làm cái gì chẳng lẽ nà không biết?” Lưu Quế Anh hai tay chống thắt lưng, làm đủ tư thế: "Bà có hỏi tại sao cô ta gây họa cho heo con nhà tôi không?”

Bà Lý bị nói vẻ mặt sững ra, ý thức được chuyện này không đơn giản, quay đầu nhìn Lý Tiểu Hồng: "Con làm chuyện tốt gì rồi?”

Lý Tiểu Hồng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, há miệng nhưng không nói nên lời.

Thấy tình huống này, Cao Miêu Miêu lập tức mở miệng, kể lại chuyện hôm nay một lần.

"Hôm nay cô ta mang theo một đám người xông vào nhà tôi, nói tôi nuôi chết lợn con, hại tôi thiếu chút nữa bị mọi người mắng chết, kết quả lợn con nhà tôi một chút cũng không sao. Chúng tôi đến đây để hỏi, cô ta thực sự muốn làm gì.”

Sắc mặt bà Lý đã thay đổi, cũng không quen nuông chiều Lý Tiểu Hồng, đưa tay túm lấy lỗ tai cô ta: "Con nói rõ ràng cho lão nương, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Lý Tiểu Hồng cắn môi dưới: "Con, con không làm!”

Nếu cô ta thừa nhận, cô ta có thể thực sự bị đưa đến thị trấn, bị ngồi tù.

Lưu Quế Anh không chịu buông tha: "Vậy cô đưa người tới đây là có ý gì, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này!”

Cao Miêu Miêu nhịn không được bật cười.

Tình huống này Lý Tiểu Hồng nhất định phải đưa ra một lời giải thích, nếu cô ta không thừa nhận mình động tay động chân với heo con, cũng chỉ có thể thừa nhận mình bịa đặt lung tung.

Dù sao, danh tiếng của cô ta sẽ không tốt.

Thấy cô ta không thừa nhận, Lưu Quế Anh lại ồn ào: "Lão Lý gia, nếu bà không tin, chúng ta hiện tại đến nhà bí thư chi bộ thôn hỏi một chút, bằng không thì phải xin lỗi Miêu Miêu nhà tôi!”

Lý Tiểu Hồng nào dám đi, dưới sự bức bách của mấy bên, chỉ có thể đỏ mặt không tình nguyện mở miệng: "Xin lỗi.”

Lưu Quế Anh lúc này mới từ bỏ, mang theo Cao Miêu Miêu về nhà.

"Sau này dám bắt nạt con dâu tôi, tôi trực tiếp xé nát miệng cô."