Chương 42

Thẩm Giang Viễn đang đi phía sau vợ của mình thì hơi nhíu mày. Anh vốn dĩ tính nói ở trong sân, nhưng mà… Cũng được, nói ở trong phòng vừa lúc có thể tránh được mấy đứa nhỏ nghe lén!

“Em cũng có chuyện muốn nói!”

“Thật ra anh muốn nói…”

Thẩm Giang Viễn đóng cửa lại, hai người trăm miệng một lời nói.

“Anh trước!”

“Em trước!”

Câu tiếp theo cũng nói cùng một lúc.

“Để tôi nói trước đi!”

Trong lúc Kim Nguyệt Bảo chờ Thẩm Giang Viễn nói “ưu tiên phụ nữ” gì đó thì chưa gì đã nghe thấy người ta nói tiếp. Cô há miệng thở dốc.

“Trong khoảng thời gian này em chăm sóc nhà rất tốt, anh đại diện nhà họ Thẩm cảm ơn em từ tận đáy lòng.” Thẩm Giang Viễn mím môi, lời nói đến bên miệng rồi nhưng lại thay đổi cách nói khác: “Đồng thời, đối với em, lúc trước lựa chọn quyết định ở lại nhà họ Thẩm, anh thật sự rất cảm động. Em yên tâm, nhà họ Thẩm tuyệt đối sẽ không bạc đãi em.”

Nếu cô hối hận, nhất định trên mặt sẽ lộ ra vẻ miễn cưỡng.

Bởi vậy khi nói lời này, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đối phương. Đôi mắt của cô gái long lanh, phản chiếu bóng hình anh, trông rất là trong sáng.

Thật ra trước khi anh về nhà thì cũng đã nghĩ kỹ rồi, bình tâm tĩnh khí ngồi xuống ngả bài với cô. Cho dù hai người là đường ai nấy đi hay là tiếp tục ở bên nhau, Thẩm Giang Viễn vẫn nghĩ kỹ đường lui cho cả hai.



Thậm chí sau khi đường ai nấy đi, anh đã nghĩ kỹ cả việc bồi thường cho đối phương. Cho dù cô muốn làm ăn hay là muốn bước vào nhà xưởng, hay là trực tiếp đòi tiền, anh đã suy xét rành mạch.

Thậm chí anh còn sẽ dốc hết sức lực để giúp cô tìm được người thân thật sự, để cô bắt đầu cuộc sống mới.

Nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy mấy đứa nhỏ đều ỷ lại vào cô như vậy, anh do dự, sau khi ly hôn khó có thể tiếp tục được.

Con người đều rất ích kỷ mà!

“Chẹp!”

Kim Nguyệt Bảo chẹp miệng, cô rất hứng thú nhìn người trước mắt. Thẩm Giang Viễn bị cô nhìn nên chột dạ, nhưng bằng ý thức trách nhiệm và nghị lực độc hữu của quân nhân anh không có tránh né.

“Vậy còn anh?”

Vẻ mặt của cô gái không tán thành mà nhìn thẳng vào anh. Tròng mắt người đàn ông này là màu đen tuyền rất hiếm thấy, giống như một cái hố sâu: “Anh... sẽ bạc đãi em à?”

Thẩm Giang Viễn: “...”

Lại một lần nữa trải nghiệm câu hỏi khó của vợ!

“Không cần trốn, nhìn vào mắt em đi. Thẩm Giang Viễn, anh sẽ bạc đãi em, phụ bạc em hay sao?”

Kim Nguyệt Bảo lấy tốc độ tia chớp vươn tay ôm mặt đối phương đối diện mặt mình.

Bỗng nhiên cả người Thẩm Giang Viễn cứng đờ. Căn bản là anh không muốn tránh né mà? Nhưng vẫn nói năng khí phách: “Đương nhiên là sẽ không.”

“Vậy anh sẽ giao hết tiền lương cho em giữ sao?”



Thẩm Giang Viễn: “Tất nhiên!” Vợ quản lý tiền là điều đương nhiên.

“Trong nhà ngoài ngõ, anh sẽ tôn trọng ý kiến của em sao?”

“Đương nhiên!” Thời đại mới mỗi người đều bình đẳng!

“Đời này anh sẽ mãi luôn ở bên cạnh em sao?”

“Đúng vậy!”

Mặt Thẩm Giang Viễn càng nóng bừng. Mấy vấn đề này anh chưa bao giờ nghĩ đến, nhưng lúc này trả lời chỉ cảm thấy theo lý chắc là vậy.

“Vậy em còn có điều gì không yên tâm chứ!”

Kim Nguyệt Bảo vừa lòng mà buông tay, bản thân đoán được mấy đáp án này không giống với việc tự nghe bằng chính tai mình. Nhưng cô cũng không thể tự hiểu được, biết chuyện tình cảm này không đến, cho nên chỉ hỏi anh có thể ở bên cạnh cô cả đời không mà không phải là yêu cô cả đời!

Cô buông lỏng tay, Thẩm Giang Viễn thở phào nhẹ nhõm, những gì đè nén trong lòng từ nãy giờ đều buông thả xuống đất.

“Tắm rửa rồi ngủ đi, muộn rồi.”

Kim Nguyệt Bảo không có gì để nói, trong lòng rất vui mừng. Không nghĩ rằng để chứng thực thân phận chị dâu nhà họ Thẩm cũng không khó!

“Hả?”

Đề tài bị chuyển đổi quá nhanh, hơn nữa tình cảnh đêm đó rõ ràng trước mắt. Thẩm Giang Viễn nhìn đầu giường, hơi run rẩy cả người: “Chờ một chút, anh còn có cái này cho em.”