Chương 37

Lưu mặt rỗ xoay chuyển tròng mắt, thật đúng là, lúc nào cũng không quên đi hóng chuyện.

Thẩm Giang Viễn: “…”

“Chuyện này có gì liên quan đến cậu không?” Tên to con mặt đầy hung ác uy hϊếp Lưu mặt rỗ, Thẩm Giang Viễn đang muốn gật đầu tán đồng, thì lại nghe tiểu tử này tiếp tục nói: “Liên đội tưởng mới vừa cưới vợ mới, đương nhiên phải về nhà rồi.”

“…”

Cái đám người này! Bọn họ nhốn nháo khiến anh dở khóc dở cười, trong lòng ngực còn có một lá thư chưa bóc.

Từ sau khi tin tức kia được truyền ra, Kim Nguyệt Bảo không để ý nhiều lắm. Điều này cũng không phải cô không nghĩ mà do trứng tôm ở hậu viện sinh sôi nảy nở quá nhanh.

Không biết có phải nguyên nhân là do nước suối trong không gian hay không, đám tôm này chỉ cần có mấy ngày đã bắt đầu nhanh chóng lớn lên rồi.

Vừa mới bắt đầu cô còn rất vui vẻ nhưng đến về sau thì phát sầu.

Lúc trước đào ba cái ao tôm rộng hai mét vuông đã không còn đủ chỗ. Sau đó cô đào thêm hai cái nữa mới đủ chỗ chứa được.

“Chất dinh dưỡng dành cho hải sản do bổn lão đại tự mình điều chế, linh khí sung túc, sao có thể là thứ mà đám phàm tôm tục cua chịu được chứ?”

Miêu lão đại chẳng hề để ý mà thổi thổi râu, nghiêng người dựa vào ghế nằm. Nhìn kỹ đằng sau còn có hai chân nhỏ đang vắt chéo theo, đừng nói đến kiểu vắt chéo chân này còn rất giống nhau!

“Thôi đừng nói nữa!”

Kim Nguyệt Bảo tức giận mà trừng mắt liếc nhìn nó một cái, sau đó đổi toàn bộ ao nước thành nước trong. Nhưng cô lo rằng đám tôm này sau khi rời linh tuyền sẽ chết cho nên cô cố tình dùng muỗng nhỏ hai giọt xuống.



Dù sao sau khi thử đi thử lại, tốc độ tăng trưởng và sinh sôi nảy nở của trứng tôm đều được khống chế ở mức thấp. Tuy là như thế nhưng cũng nhanh hơn so với tốc độ bình thường một chút, vừa vặn đủ ăn mà cũng không sợ bị phát hiện.

Đồng thời về sau thời tiết sẽ càng ngày càng lạnh, duy trì độ ấm thích hợp nhất trong phòng tôm cũng là một chuyện rất phiền phức.

Dù sao nơi này không có giống như trong không gian, nhiệt độ bốn mùa đều ổn định.

Nghĩ như vậy, Kim Nguyệt Bảo mượn giấy bút từ chỗ chú nhỏ. Khi không có việc gì thì cô sẽ trốn ở trong phòng tôm viết viết vẽ vẽ: “Tốt nhất là có thể sưởi ấm mà còn có thể tiết kiệm năng lượng!” Cũng có thể xây Địa Long giống như nhà giàu có ở thời cổ nhưng quá lãng phí, thật ra có thể cải tiến một chút.

“Chị dâu à, có tin tức tốt. Trong thôn muốn mở điện rồi!”

Lúc chạng vạng, Thẩm Trạch Lâm đã trở lại, chưa vào cửa đã vui vẻ kêu to: “Người đại đội đã lên đây, đang trải dây điện rồi ạ. Đội trưởng Chu nói, quốc gia phát xuống chính sách giúp đỡ, muốn trước cuối năm nay làm hơn hai ngàn thôn nhỏ, trấn trên và cả nước có điện, còn có TV đó ạ.”

“Thật vậy à?”

Kim Nguyệt Bảo đã biết nhưng vẫn phối hợp làm ra biểu cảm kinh ngạc và vui vẻ. Cô không vui vẻ bởi vì TV mà là cảm thấy sau khi mở điện buổi tối sẽ dễ làm việc hơn, cũng không cần phải ngửi mùi dầu hỏa khó ngửi ở trong đèn nữa.

“Đương nhiên rồi, chị à, chị không biết sao, TV rất là thần kỳ đó. Dù chỉ là một cục sắt vuông vức như thế, bên trong có thể xuất hiện người, còn có âm thanh, giống y hệt cuộc sống thường ngày của chúng ta vậy đó!”

Thẩm Trạch Lâm nhận lấy khăn lông mà chị dâu nhà mình đưa qua, vừa lau mồ hôi vừa thao thao bất tuyệt mà nói: “Trước kia anh hai có trộm đưa em lên huyện thành chơi nên đã từng nhìn qua. Một chiếc TV, có ba mươi bốn mươi người vây xem, xem…”

“Được rồi, chờ lát nữa nói cho hai cháu của em đi, chị đi nấu cơm đã.”

Kim Nguyệt Bảo dở khóc dở cười mà cắt ngang cậu. Cô lo lắng nếu cứ để cậu nói tiếp thì nói đến sang năm mất.

Trong khoảng thời gian này, bởi vì trứng tôm trong nhà tràn lan, cho nên mọi người đã ăn trứng tôm hơn suốt một tuần.