Bất quá, tưởng tượng như vậy, theo suy nghĩ của bảo bối nhỏ, dưỡng thêm mấy bầy tôm có vẻ như cũng không tồi, ít nhất khi mùa đông tới, cô lấy ra ăn cũng không cần tìm các loại lý do.
Nói làm là làm, Kim Nguyệt Bảo tranh thủ trong thời gian hai ngày đào mấy cái ao nhỏ thích hợp cho trứng tôm sinh trưởng trên bãi đất trống trong sân nhà. Sau đó lại dùng thủ pháp đặc thù xử lý, bảo đảm sẽ không có tôm nào trốn đi được, sau đó thừa dịp hai đứa bé lớn đều không ở nhà cô mang theo hai đứa nhỏ đến đập nước bắt tôm mang trứng, tôm hùm, tôm càng xanh, tôm he chờ, tóm lại, liền cô đem tôm từ không gian ra bên ngoài cho bọn nhỏ bắt. Cuối cùng mỗi dạng bắt được khoảng hai mươi con tôm mẹ mang bụng trứng, còn có một ít tôm đực khỏe mạnh.
Vì phòng ngừa trời mưa, cô còn cố ý dựng bên trên một cái mái che.
“Có đại lão ở đây mà cô còn chỉnh cái này, cũng không ngại phiền toái sao?”
Miêu đại lão phe phẩy cái đuôi, thần sắc khinh miệt mà nhìn mấy chục con tôm ôm trứng dưới nước, móng vuốt co lại, nhịn đến thập phần gian nan, làm sao bây giờ? Tuy rằng nó khinh thường mấy loại tôm thứ phẩm này nhưng vẫn hai chân nó vẫn muốn nhào xuống vồ lấy?
“Ông im đi, tôi mới là chủ nhân của không gian!”
Kim Nguyệt Bảo cong cong môi, không có ý tốt mà nhìn nó bổ đao: “Bao gồm cả ông ở bên trong, đều là của tôi — của cải của tôi hết!”
Miêu đại lão: “…”
Dọn dẹp xong xuôi trong ngoài nhà cửa, cũng tới thứ sáu rồi, dàn xếp được vuông tôm với mấy đứa nhóc, Kim Nguyệt Bảo laji một lần nữa lên xe đạp đi về hướng huyện thành.
Trường học giữa trưa thứ bảy nghỉ, cô nên đến sớm một ngày đi. Thừa dịp đem chuyện của chính mình cần làm thì làm cho xong. Tuy nói không thèm để ý, nhưng mà nhờ cô em chồng gửi ảnh của mình cho anh chồng thì cũng thật là ngượng chết được!
Xin miễn chụp ảnh quán lão bản muốn đem cô ảnh chụp đặt ở tủ kính triển lãm, thuận tiện cấp chút đại ngôn phí được ý, Kim Nguyệt Bảo cầm ảnh chụp đi đến cục bưu chính, lấy thư giới thiệu cho người ta xem qua sau đó lại trả hai mao tiền để mua một cái phong thư, một con tem cùng một tờ giấy viết thư.
Viết cái gì nhỉ?
Kim Nguyệt Bảo cân nhắc một chút, bắt đầu động bút đem huyện Thẩm Hương Vân đã đi học nói qua một chút, cô nhớ rõ cô giáo Triệu đã nói qua, lúc Thẩm Giang Viễn đi đã cố ý dặn dò chuyện này rất kỹ, có thể thấy được anh rất để tâm vấn đề này.
Cuối cùng lại viết một ít chuyện linh tinh vụn vặt trong gia đình, cố tình ba boa phóng đại bản thân trở thành một hiền thê lương mẫu đủ chuẩn, sau đó cũng bỏ ảnh chụp vào trong phong thư, dán lên tem giao cho người phát thư, xác định đến đội Lục Chiến thành phố yêu cầu S ít nhất năm ngày.
Được rồi, tuy rằng thời gian lâu, nhưng cứ như vậy đi!
Năm ngày sau, đội Lục Chiến thành phố S!
Bộ Tiểu Vương nhận thư từ qua lại đỏ mặt gõ cửa văn phòng doanh trưởng Lý.
Doanh trưởng Lý nhéo mi tâm ngẩng đầu lên, đã gần đến lễ quốc khánh, đúng là lúc bộ đội vội nhất: “Tiểu vương à, làm sao vậy?”
“Doanh, doanh trưởng, nơi này có thư, phiền toái ngài, xét duyệt một chút, thuận tiện thì đưa cho người nhận!” Tiểu Vương chào quân lễ, nhanh chóng đưa thư qua, giống như là ném một củ khoai lang nóng.
Doanh trưởng Lý nhíu mày, thân là thượng vị giả uy nghiêm sáp phải lên chức đến nơi, ông thong dong tiếp nhận thư tín, đôi mắt sắc bén tìm tòi nghiên cứu Tiểu Vương từ trên xuống dưới.
Ở cái quan khẩu này, ai là cấp trên ai là cấp dưới của cậu đây!