Chị dâu em chồng hai người liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ mờ mịt trong mắt đối phương. Không phải hôm qua đã nói chuyện rõ ràng rồi sao, nhà họ Thẩm đã có Kim Nguyệt Bảo, mấy đứa nhỏ không đói được!
“Không cần nghĩ nhiều, không cần nghĩ nhiều. Hôm nay cô tới đây là đáp lễ cho cá viên của Kim Nguyệt Bảo ngày hôm qua.”
Triệu Lan Phương vui vẻ phấn chấn nói: “Đứa cháu ở nhà cô rất kén ăn, lại lớn lên với ba mẹ ở trong thành phố. Kỳ nghỉ hè này về đây ở thì không quen đồ ăn ở nơi này. Ngày hôm qua cô đem cá viên về nhà. Thằng bé đang cảm lạnh cũng ăn mấy miếng là cô mừng quá trời. Vội vàng đi nấu canh cho đứa nhỏ, cá còn dư thì làm nồi lẩu. Phần lẩu còn này cô mang tới cho mấy đứa ăn cho có món mới.”
Lẩu là món không thể thiếu trong bàn tiệc, là loại đồ ăn chưng, đem cải trắng, đậu hủ, viên, thịt heo thái lát, da hổ trứng chờ nguyên liệu nấu ăn dựa theo trình tự nhất định để bày biện, nước canh loãng dùng nôi chưng trực tiếp nấu ra.
Mùi vị thơm ngon nồng nàn, còn có thịt heo, càng khiến cho già trẻ lớn bé nam nữ thèm thuồng.
Đúng vậy, hai đứa nhỏ nhà họ Thẩm đã thèm thuồng quệt nước miếng, tới Thẩm Trạch Lâm cũng trộm nuốt nước miếng.
“Chị hai.”
Thẩm Hương Vân ở phía sau lặng lẽ lôi tay kéo áo Kim Nguyệt Bảo, chua xót lắc lắc đầu.
Trước kia nhà họ Thẩm chính là có tiền nhưng không có thịt, cũng không có người biết nấu mấy món này. Cũng là sau khi Kim Nguyệt Bảo tỉnh, đồ ăn của bọn nhỏ mới dần khá lên.
Kim Nguyệt Bảo an ủi vỗ vỗ tay cô em chồng, nói: “Nếu cô giáo Triệu đã lặn lội đường xa tới đây rồi thì bọn con cũng không khách khí nữa, cô mau vào trong nhà ngồi đi ạ.”
Nói rồi nghênh đón người vào nhà chính
Thẩm Hương Vân thấy nhà mình nhận một chén thịt to của nhà người ta như thế thì lòng đầy phiền muộn.
“Chị đừng lo lắng. Chị hai hẳn là có chừng mực.” Thẩm Trạch Lâm nhìn được điểm sáng, trong lòng chỉ nghĩ, chị dâu làm cái gì thì đều đúng hết, lỡ như có không đúng, cùng lắm thì chờ khi nào cậu đi cắt cỏ heo sẽ cố gắng trả lại ân tình cho người ta.
“Cô chị dâu này, cô không muốn gạt con, chuyện của con với Giang Viễn cô cũng có nghe ít nhiều rồi. Thật lòng trước kia cô cũng có chút xem thường con.” Triệu Lan Phương kích động mà nắm tay Kim Nguyệt Bảo. “Là lỗi của cô, có điều, nhìn phần đồ ăn này cũng coi được nhân phẩm, tự mình ăn đồ ăn con làm rồi mới biết con cũng là một người có lòng nhân ái.”
Nhìn một cái, người ta tự tay bắt cá trong đập chứa nước, còn lo lắng nghĩ ra đủ cách để làm đồ ăn cho bọn nhỏ, ai cũng nhìn được là người có tình cảm. Đâu phải một tiểu thư mười ngón tay không chạm nước, phải đợi anh cả nhà họ Thẩm tới sắp xếp.
Kim Nguyệt Bảo mỉm cười nhấp môi không nói, đồ ăn với nhân phẩm có giống nhau hay không thì cô không biết, chỉ là do cô thích nấu ăn thôi.
Nhìn cùng một dạng nguyên liệu mà ở trong tay cô chế biến ra lại thơm ngon ngào ngạt làm cô rất thỏa mãn. Hơn nữa cá viên này trước kia cô cũng từng làm, cũng không phí tâm tư gì.
“Thực ra hôm nay cô tới đây cũng có một cái yêu cầu quá đáng.”
Giọng nói vừa chuyển, Triệu Lan Phương ngượng ngùng nhấp nhấp miệng: “Chính là cách làm món cá viên này con dạy cô làm được không. Đứa cháu nội đó của cô cuối tuần này đã phải trở về trong thành phố rồi. Cô muốn làm chút đồ cho nó mang theo, già rồi, mẹ nó đã báo danh cho nó vào lớp trọng điểm. Lần này quay về học không biết khi nào mới trở lại.”
Bà là người trải đời, cũng biết có một số người thật sự xem công thức nấu ăn quan trọng tựa như mạng, bà cũng không biết Kim Nguyệt Bảo có chịu đồng ý hay không nữa.
Vì thế bà lại đề nghị, nói: “Nếu con không đồng ý cũng được, cô sẽ dùng phiếu thịt để đổi với con.”
“Dạ, quyết định vậy đi.”
Người thân ở quê nhà, Kim Nguyệt Bảo ban đầu định đồng ý ngay, có điều làm cá viên cũng không phải đồ vật quá quý giá, dù cô không dạy thì người khác cẩn thận suy nghĩ cũng có thể làm giống được bảy tám phần. Ai ngờ người ta chủ động dùng thịt để đổi, như vậy thì có gì mà suy nghĩ nữa, lập tức đồng ý ngay.
“Cũng không dối gạt cô, ngày hôm qua con làm củ cải hầm thịt cho bọn nhỏ ăn, thịt tháng này đã dùng hết rồi, cũng đang suy nghĩ xem phải kiếm ai để đổi phiếu thịt thì cô đúng lúc tới đây rồi.”
Bàn bạc xong, ngày mai sau khi đưa Thẩm Hương Vân đến trường học thì cô sẽ đến nhà cô giáo Triệu làm cá viên.
“Được, vậy giờ cô về nhà chuẩn bị trước.” Triệu Lan Phương vui vẻ rạo rực đứng dậy, lấy phiếu một cân thịt ra: “Cái này đưa trước cho con coi như làm tiền cọc đi, cầm lấy làm mấy món ngon cho Hương Vân.”