Chương 3

Đắc Đắc thấy đúng là bớt lo, bớt lo này làm Đắc Đắc vui vẻ, một khi vui vẻ cô cũng muốn người khác vui vẻ, tiền an ủi của Lý Kiến Quốc là 500 đồng, Đặc Đắc không có ăn mảnh, chia cho anh cả, anh hai, chị cả một người 50 đồng, nhà mẹ đẻ tính cả Đắc Đắc là 3 người, Triệu Đắc Đắc là con thứ hai, trên có một anh trai dưới có một em gái.

Ở niên đại này, cơm không thể ăn no, mà ai cũng học đến tốt nghiệp cấp hai, phải biết bây giờ là thanh niên trí thức xuống nông thôn, một đứa nhỏ ở nông thôn tốt nghiệp cấp hai cũng chả làm được gì, vẫn phải ở nhà làm ruộng.

Đắc Đắc có ấn tượng tốt với nhà mẹ đẻ, cho bố, anh trai và em gái mỗi người 50 đồng, 50 đồng ở thập niên 70 là 2 tháng tiền lương của công nhân, đừng nói đến nhà chồng nhà mẹ đẻ là dân quê, quanh năm suốt tháng cũng chỉ kiếm được 100 đồng.

Đắc Đắc không phải là người keo kiệt, chỉ cần đảm bảo chất lượng của sống của mình không có vấn đề gì, Đắc Đắc rất là hào phóng.

Đắc Đắc còn vẽ bánh lớn cho họ, nuôi con cần phải cho đi học, không học thì học nghề, tương lai sẽ chọn vợ chồng điều kiện tốt cho họ, sống sung sướиɠ, đừng chỉ biết trồng trọt.

Chia như thế này, tiền an ủi còn không đến 200 đồng, tính cả tiền riêng lúc trước của Triệu Mai Quyên hơn 30 đồng, tổng cộng chỉ có 129 đồng 3 xu 5 hào. Không nhiều lắm nhưng Đắc Đắc cũng không hoảng hốt, còn có Trương Vệ Quân, muốn cái gì nói với anh ta, dù sao trong lòng anh ta đang rất áy náy, tiêu tiền anh ta, đôi khi còn làm cho anh ta giảm bớt gánh nặng tâm lí.

Chỗ bộ đội của Trương Vệ Quân cách chỗ Đắc Đắc đang ở không xa lắm, nhưng Trương Vệ Quân vì tránh đàm tiếu, hơn tháng này chỉ đến hai lần, không nói chuyện với Đắc Đắc nhiều, chỉ chơi với Nhụy Nhụy một lúc rồi đi.

Thẩm Chí Hoa là cảnh vệ của Trương Vệ Quân, dăm ba bữa cậu ta sẽ đến một lần, nhìn xem Đắc Đắc có yêu cầu gì không, mang đến ít đồ ăn, từ khi đi vào thế giới này Đắc Đắc không chạm vào sắc, mỗi lần Thẩm Chí Hoa đến chỉ chạm tay, như mà tên khờ này không nhận ra chỉ cảm thấy cô nhiệt tình, ở chung rất tốt.

“Mì chín rồi.”

Lưu Hồng tay chân nhanh nhẹn, nấu cơm cũng không tệ lắm, mì chín bưng đến phòng khách nhỏ.

“Tiểu Thẩm, cậu ăn trước, không đủ nói chị dâu cậu múc thêm. Nhụy Nhụy đang ngủ trưa, dì đi trông nó.”

Thẩm Chí Hoa đứng lên nói:

“Dạ, dì đi đi không cần lo cho cháu.”

“Được rồi, vậy cháu ăn từ từ.”

Lưu Hồng nói xong đi vào phòng bên phải, Đắc Đắc thuê nhà là hai phòng một sảnh nhà cấp bốn, phòng giữa là phòng tiếp khách hơi nhỏ chút. Buổi tối Lưu Hồng và Nhụy Nhụy ngủ ở phòng bên phải, Đắc Đắc một mình ngủ phòng bên trái.

Nhìn Thẩm Chí Hoa còn đứng, Đắc Đắc cười kéo túm cậu ta ngồi xuống, nhẹ giọng nói:

“Nhanh ăn mì, không lạnh bây giờ.”

“Dạ.”

Thẩm CHí Hoa sắp bưng chén lên mới phát hiện Đắc Đắc còn chưa thả tay ra.

Nhìn Thẩm CHí Hoa đang nhìn tay hai người đáp bên nhau, ngón tay cào nhẹ lòng bàn tay cậu ta, cười ngâm ngâm dịch tay ra:

“A, nhìn chị kìa, cậu ăn nhanh đi.”

Tay người phụ nữ mềm như bông như không có xương, một cảm giác tê dại ập đến, ngốc ngốc nhìn Đắc Đắc.

Đứa nhỏ này ngốc tí nhưng mà nhìn cũng có cảm giác, trong khoảng thời gian này Đắc Đắc cảm giác như đàn gảy tai trâu.

“Lần trước cậu nói về quê xem mắt thế nào rồi, được không?”

Thẩm Chí Hoa vẫn ngốc như thế:

“A, thành công, đã nộp đơn xin kết hôn.”

Lần trước Thẩm Chí Hoa nói phải về quê xem mắt, mấy ngày mới lên, mấy ngày đó đều là Lưu Hồng đi mua đồ ăn, nghe Thẩm Chí Hoa nói đã nộp đơn xin kết hôn, không có chuyện lớn là không thể thay đổi, Đắc Đắc càng mở ra.

Thời buổi này, tán tỉnh một thanh niên độc thân là gửi đi một tin tức sai lầm là phải cưới nhau, Đắc Đắc không muốn như thế.

“Người yêu cậu có đẹp không, chắc là đẹp hơn chị dâu rồi.” Nói xong còn thở dài.

“Không, không, không khó nhìn, chị dâu đẹp hơn.”

Thẩm Chí Hoa nhìn khuôn mặt nhỏ buồn bả của Đắc Đắc nói hoảng loạn.

Đắc Đắc trừng mắt liếc nhìn Thẩm Chí Hoa.

“Cậu lừa chị dâu.”

GƯơng mặt của Triệu Mai Quyên là rất bình thường.

Thẩm Chí Hoa nhìn Đắc Đắc vẻ mặt nghiêm túc.

“Là thật, em thấy chị dâu đẹp.”

Thẩm Chí Hoa thực sự cảm thấy Đắc Đắc xinh đẹp, dù vẻ mặt bình thường nhưng là da trắng nõn không tì vết, cả người có một khí chất không nói thành lời, rất là quyến rũ.

Đắc Đắc cười khẽ:

“Chỉ tin cậu lần này, ăn nhanh đi.”

Thẩm Chí Hoa ngây ngốc cười, nâng chén mì bắt đầu ăn.