Mấy ngày nay Đắc Đắc bị đau từng cơn, lúc đầu là những cơn đau nhỏ, nghĩ là sắp sinh nên đi viện, bác sĩ nói là không sao, phải chờ mấy ngày nữa.
Tối hôm nay lại đau hơn, Đắc Đắc vẫn nghĩ là đau cơn. Nhưng mà hệ thống nhắc là sắp sinh, cơ mà hiện tại không đau lắm. Lúc Đắc Đắc đi ra, Lý Cúc đang nấu cơm, Lưu Hồng đang chơi với Nhụy Nhụy ở ngoài sân, thấy Đắc Đắc ra tưởng cô đói.
“Đói à, Lý Cúc đang nấu cơm.”
Lưu Hồng và Lý Cúc không hơn nhau mấy tuổi, nên cũng không gọi theo bối phận như Đắc Đắc.
Đắc Đắc bình tĩnh:
“Ừ, đừng nấu, lúc này hình như là sinh thật.”
Lưu Hồng ngơ ngác nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Đắc Đắc. “Không phải chứ.”
Đắc Đắc sờ bụng. "Lần này cảm giác khác."
Lưu Hồng chớp mắt phản ứng. "Chị Lý Cúc, Đắc Đắc sắp sinh."
Đắc Đắc hiện đang nhìn hai người dọn dẹp, và sau đó một người ôm đồ đạc chuẩn bị sinh nở, đỡ Đắc Đắc đi phía trước, người còn lại bế Nhụy Nhụy đi theo sau. Đến nơi thì bác sĩ trực ban sắp xếp vào phòng sinh.
Cơ thể này được hệ thống điều trị rất tốt. Chưa đến hai giờ đã sinh một cậu con trai ú nu nặng bốn cân ba lạng.
Đắc Đắc chỉ nghe tiếng trẻ con khóc lớn, rồi ngủ thϊếp đi. Sinh con là đau thật dù có hệ thống giảm độ đau đớn. Lúc sinh cũng rất đau.
Khi cô tỉnh lại lần nữa thì đã ở phòng bệnh.
Lý Cúc ôm đứa nhỏ nhẹ ru ngủ, thấy cô tỉnh thì ôm đứa nhỏ đến trước mặt cô.
“Nhanh, con đói rồi, mau cho uống sữa.”
Đắc Đắc nhận con từ tay Lý Cúc, có thể là cô ôm không thoải mái, đứa nhỏ bắt đầu gào to, Lý Cúc lại dạy cô cách bế con.
Cô cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang ngậm núʍ ѵú trong miệng, tuy Đắc Đắc chưa từng sinh con nhưng Triệu Mai Quyên (chủ nhân trước của cơ thể này) đã sinh Nhụy Nhụy, hay những người phụ nữ trong thôn sinh con đều nhăn nheo như người già, nhưng đứa trẻ này cũng có thể được nuôi dưỡng tốt và mũm mĩm. Da bây giờ hơi ửng đỏ, nhìn vẫn đẹp hơn những đứa trẻ khác, da trắng hồng và ít tóc sẫm màu.
Đắc Đắc chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, nó mịn màng mềm mại, trong lòng cô cũng mềm mại hơn một chút, thấy Lý Cúc chăm sóc mình rất tốt, cô bận rộn chạy đi chạy lại, mặc dù cô ấy cũng có tâm tư riêng. Ít nhất cũng chăm cô rất tổ.
Đắc Đắc quyến rũ chồng và cô không cảm thấy tội lỗi chút nào. Có thể thấy rằng Đắc Đắc lạnh lùng. Dù có nói thế nào đi nữa, đứa trẻ này cô mang thai 9 tháng vất vả, không kém con ruột của cô một chút nào.
Đứa trẻ mỗi ngày một khác. Càng lớn lên, nó càng xinh đẹp. Vào ngày đầy tháng, Đứa bé mặc bộ quần áo màu xanh nhạt, ngoan ngoãn nằm đó không khóc, chỉ dùng đôi mắt to đáng yêu nhìn bạn, làm người ta mềm lòng.
Thời buổi này, đầy tháng con không thể làm lớn, chỉ mời gia đình Trương Vệ Quân, và Thẩm Chí Hoa ăn bữa cơm đơn giản, và quyết định chuyện kết nghĩa.
Từ hôm nay Thụy Thụy (Đắc Đắc đặt tên là Lý Gia Thụy) có thêm bố mẹ nuôi.
Lý Cúc thật là vui vẻ, vì tính cách của Trương Vệ QUân có con nuôi sẽ không nhận nuôi cháu trai nữa, cuối cùng không cần lo lắng đến vấn đề này nữa.
Trương Vệ Quân giấu kín niềm vui trong lòng, đây có lẽ là con ruột của anh ta
Thẩm Chí Hoa và Lưu Hồng thì chỉ đơn giản là vui mừng.
Đắc Đắc cảm thấy có kết nghĩa hay không không quan trọng, bữa cơm đầy tháng này cũng coi như là thành công, ai cũng vui vẻ thật.