Chương 46: Đã Gieo Trồng Xong Lương Thực (2)

Editor: Hye Jin

____________

“Thím Vương có ở nhà không?”

“Cô là ai?”

Một người phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi bước ra từ sân, tóc búi sau đầu, bên ngoài còn bọc lưới đen. Khuôn mặt béo tròn, là dáng người béo thời buổi này rất ít gặp.

“Thím Vương, tôi là Vu Nhân ở khu nhà bên kia, nghe nói nhà thím có gà con, tôi muốn đổi vài con.”

“À, cô là kế toán nhỏ mua nhà của chủ nhiệm Trịnh đó à?”

Ôi trời, cái nhà này đúng là đắt khách, dân trong huyện không nhiều không ít, có khi đến chín mươi phần trăm người biết đến.

“Vâng, đúng là tôi.”

“Trời ơi, cô may mắn thật đấy, lúc đó bao nhiêu người nhắm vào cái nhà đó, không ngờ…”

“Thím Vương, còn gà con không?”

Vu Nhân vội ngắt lời thím Vương, cô chỉ quan tâm đến gà con thôi.

“Đừng nói, cô cũng may mắn quá đi, còn sáu con, bốn mái hai trống, cô muốn mấy con?”

“Tôi lấy hết!”

“Cái gì, lấy hết à? Không nuôi nổi nhiều thế đâu, vi phạm quy định đấy.”

“Thím Vương, tuy sáu con là nhiều, nhưng chúng ta đâu biết nuôi được bao nhiêu. Với điều kiện khí hậu này, biết có thể nuôi lớn được hết không?”

Tỉnh Vân Nam có điều kiện địa lý đặc biệt, có rừng mưa nhiệt đới, có núi có sông, còn có mây mù, gia cầm rất khó nuôi.

“Cô nói cũng đúng, nuôi không dễ, nhiều khi chết mà chẳng biết tại sao. Haizz...”

“Thím Vương, tôi thấy nhà thím có gà trống nữa, mào gà đỏ tươi lắm!”

“Cô nói đúng, không có gà trống thì làm sao ấp được gà con?”

Vu Nhân biết phải có gà trống thụ tinh thì trứng mới nở thành gà con, chẳng qua cô muốn ấp thêm vài con để nuôi trong không gian nên cố tìm chuyện để nói, đổi thêm trứng gà.

“Thế à, tôi thật không biết. Thím Vương giỏi quá, ai cũng nói gà con nhà cô dễ sống, giờ thì tin rồi. Cô Vương, nhà có dư trứng gà không, tôi đổi một ít.”

“Cô còn trẻ mà khéo nói ghê. Được, đổi cho cô. Trời nóng quá, khó ấp gà, nhà tôi tích được khá nhiều.”

Cuối cùng, Vu Nhân đổi được ba mươi quả trứng gà và sáu con gà con, trả tiền rồi rời khỏi nhà thím Vương.

Trên đường về, Vu Nhân bỏ trứng vào không gian, tối nay sẽ ấp. Đừng nói chứ, cô cũng biết ấp trứng gà bằng tay đấy, nhờ vào anh họ nhà cậu, anh ta có hứng thú với việc ấp trứng gà, nên Vu Nhân đã học hỏi và cũng ấp thành công vài lần.

“Mấy đứa nhỏ, nhìn xem, đây là gì nào, đồng loại của các con đấy, đều là gà con hết đấy."

“A, a……”

“Mua về rồi à? Mấy con?”

“Muốn nhận đồng loại hả? Có đây, sáu con đấy.”

Trả lời câu hỏi của ba cha con, Vu Nhân tìm đồ để nuôi gà con. Chuồng gà trong nhà vẫn chưa dọn dẹp xong, cũng không vội, tạm thời nuôi trong giỏ tre trước, lớn chút rồi cho vào chuồng.

“Đồng chí Lư, chuồng gà giao cho anh nhé! Trước khi gà con vào chuồng, anh sửa cho xong nhé.”

“Không vấn đề gì, giao hết cho anh.”

“Ồ, tự tin thế, từng làm à?”

“Đừng nghi ngờ, anh rất giỏi việc này, cứ đợi mà xem.”

Gà con được đặt vào giỏ lớn hơn, dùng cái nồi vỡ đổ ít nước, bỏ chút rau dại trộn bột ngô vào, thế là xong, ăn đi, uống đi, nhanh lớn lên nhé.

Bọn nhỏ vẫn cứ kêu ê a, vung tay vung chân, muốn nhìn thử.

Vu Nhân và Lư Thư Duệ mỗi người bế một đứa, ngồi xổm bên cạnh giỏ, cho hai đứa nhỏ xem.

Một gia đình bốn người, nhìn thật dễ thương, tuy không có nhan sắc xuất chúng, người nam thì nho nhã lịch lãm, người nữ thì thanh tú xinh đẹp, con cái thì hoạt bát đáng yêu!