Chương 10: Sữa Mẹ (2)

Editor: Hye Jin

____________

“Hay là anh nhắm mắt lại, coi như đang thực hiện nhiệm vụ, không thì làm sao bây giờ, đây là thức ăn cho con trai và con gái của anh mà!”

Vu Nhân cảm thấy mình như một mụ phù thủy xấu xa dụ dỗ người khác làm chuyện xấu. Thật tình, cô cũng ngại lắm chứ, chẳng phải vì đứa nhỏ nên cô mới phải hy sinh nhường này sao.

“Thôi được, để anh thử.”

“Anh khóa cửa lại, đề phòng có người đột ngột đi vào.”

Nếu có ai vào thì thật là xấu hổ, trời ơi, ai cứu tôi với!

Khóa cửa xong, Lư Thư Duệ bước đến trước mặt Vu Nhân, nhắm mắt lại, dùng tay lần mò tìm đúng chỗ.

“Ôi trời, anh đang mò ở đâu thế?”

“Không đúng rồi, anh mở mắt ra mà làm cho đúng, làm nhanh cho xong đi.”

“Được rồi, được rồi.”

Khuôn mặt anh đỏ bừng đến mức có thể chiên trứng trên đó.

Lư Thư Duệ hít thở sâu, làm theo lời Vu Nhân chỉ dẫn.

“Ôi đau quá, anh nhẹ tay chút.”

Mồ hôi chảy dài trên mặt anh, anh điều chỉnh lực tay, cho đến khi một dòng sữa tràn vào miệng, thành công rồi.

Đây là trải nghiệm gì thế này, hơn hai mươi năm cuộc đời, Lư Thư Duệ chưa bao giờ trải qua, tim anh đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

“Mau đi, cái kia nữa, làm một mạch cho xong.”

Làm lần đầu thì khó, lần hai thì quen dần, anh liều một phen, rất nhanh, sữa ở bầu ngực thứ hai cũng được hút ra.

“Em chỉnh lại quần áo đi, anh ra ngoài một lát.”

Nhìn theo bóng dáng của Lư Thư Duệ đang vội vàng bỏ đi, Vu Nhân bật cười, đúng là niên đại này người ta vẫn còn ngây ngô.

“Ô ô…”

Tiếng khóc trẻ con kêu vang, đúng lúc đấy, cha các con đã giúp các con hút sữa ra rồi.

Vu Nhân cố gắng bế đứa nhỏ lên, lần này là cô em thức dậy, bé đã bú được sữa một cách suôn sẻ, miệng nở nụ cười mãn nguyện, chỉ có điều tiếng bú sữa hơi nhỏ. Vu Nhân biết mình đã thành công.

Sữa rất dồi dào, dạ dày của trẻ sơ sinh nhỏ, chỉ ti một lát là đã no.

Đặt cô em xuống, Vu Nhân bế đứa anh lên. Thằng bé cũng nhanh chóng tìm được ti mẹ, không cần dùng nhiều lực vì cha nó đã khai thông dòng sữa.

Sau khi bú no nê, hô hấp hai đứa trẻ con đều đều rồi chìm vào giấc ngủ.

“Chúng đã bú được chưa?”

Khi khuôn mặt đã bớt đỏ, Lư Thư Duệ quay lại phòng bệnh.

“Đã bú được rồi, giờ chúng lại ngủ rồi. Bác sĩ nói ngủ nhiều thì sẽ phát triển tốt hơn.”

“Ừ, em có đói không?”

“Em chưa đói, em cảm thấy buồn ngủ, em sẽ chợp mắt một chút.”

Chẳng mấy chốc, cả ba mẹ con đều chìm vào giấc ngủ.

Nhìn Vu Nhân, Lư Thư Duệ không thể nhớ rõ lần đầu tiên gặp cô là như thế nào. Hôm đó, mưa quá lớn, chẳng thấy rõ điều gì, anh tưởng rằng mình sẽ không qua khỏi, không bao giờ trở về được nữa.

Trong cơn mơ màng, anh cảm thấy có người đỡ mình dậy và dìu anh đi rất xa.

Khi tỉnh lại, anh thấy mình đang ở trong một hang động, đống lửa giữa hang chiếu sáng một không gian nhỏ hẹp, bên ngoài tiếng mưa vẫn rất lớn, họ bị mắc kẹt ở đó. Trong ánh lửa, cô ngồi quay lưng về phía anh, không nói gì.

Sau này, anh mới biết người đã cứu mình là một kế toán của huyện, trong khi lên núi hái thảo dược đã gặp anh lăn từ trên sườn dốc xuống. Không có cách nào, vì mưa lớn không thể xuống núi, nên cô đã kéo anh vào hang động mà cô biết.

Vì tai nạn này và vì họ đã qua đêm cùng nhau, họ bị buộc phải kết hôn.

Sau đó lại có một sự cố khác, và cô có thai.

Nói thật ra, chuyện này đều là lỗi của anh.

Trong số những thanh niên trí thức cùng về nông thôn, có một cô gái quen thân với gia đình anh, nhỏ hơn anh hai tuổi. Không hiểu vì sao mấy năm nay cô ta cứ kiên quyết theo đuổi anh, nhất quyết không gả cho ai khác.

Cha mẹ anh đã hỏi ý kiến anh, anh thực sự không có cảm tình với cô ất nên đã từ chối. Không ngờ cô ta cũng nằm trong danh sách đi xuống nông thôn và được phân về cùng địa phương với anh.

Sau khi anh kết hôn với Vu Nhân, cô gái đó không tìm anh trong một thời gian, anh cứ tưởng cô ta đã từ bỏ.

Không ngờ cô ta lại cùng với chị họ của anh, bỏ thuốc vào trà của anh. Khi anh nhận ra, thì đã quá muộn. Anh khó khăn lắm mới đẩy được hai người họ ra, chạy về nhà, lúc đó thuốc đã phát tác, anh đã làm chuyện ấy với Vu Nhân.

Chính vì tai nạn đó mà Vu Nhân mang thai.

Và cô suýt mất mạng khi sinh con.

Tất cả những sự cố này đã trói buộc hai người lại với nhau. Con đường phía trước sẽ đi như thế nào, cả hai phải suy nghĩ thật kỹ để tìm ra giải pháp tốt nhất.