Lúc Cố Bắc Đình về nhà, Mộc Du Du đang mang sọt chuẩn bị ra ngoài.
Cố Bắc Đình bị thương, cô muốn đi thôn xem có thể mua một con gà bồi bổ cho anh hay không, tuy rằng không gian thương thành có bán, nhưng cô phải có cớ lấy ra không phải.
“Đi đâu vậy?” Cố Bắc Đình bước nhanh lên hỏi.
“Đi thôn xem thử có gì không.” Mộc Du Du cười nói.
“Tôi đạp xe dẫn cô đi.” Cố Bắc Đình nói xong liền vào sân đẩy xe đạp.
“Không cần, tôi tự mình đi là được, anh ở nhà nghỉ ngơi, trên người còn có vết thương.” Mộc Du Du lo lắng vết thương trên người anh.
“Không sao.” Cố Bắc Đình không khỏi nói thẳng đưa tay kéo cô lên ghế sau.
“Từ đã.” Mộc Du Du còn chưa ngồi vững, Cố Bắc Đình đã đạp xe đi về phía trước, khiến cô lao xuống trực tiếp ôm lấy thắt lưng anh.
Cố Bắc Đình cúi đầu nhìn bàn tay Mộc Du Du vòng quanh hông anh, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười, lập tức mũi chân khẽ điểm, xe đạp nhanh chóng đi qua.
Lúc này Mộc Du Du mới ý thức được mình đang ôm Cố Bắc Đình.
Cô vội vàng buông tay, sắc mặt đỏ bừng.
“Xin, xin lỗi...” Mộc Du Du có chút xấu hổ, muốn giải thích.
Cố Bắc Đình lại giống như không nghe thấy, nhìn thẳng phía trước chuyên tâm đi xe đạp.
Mộc Du Du giương mắt nhìn anh, phát hiện bên miệng anh lộ ra nụ cười nhạt, so với dáng vẻ bình thường càng thêm mê người, làm cho người ta ấm áp thoải mái như gió xuân.
Mộc Du Du cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, cô vội vàng dời tầm mắt, sợ nhìn thêm một chút nữa mình sẽ chìm đắm trong đó không thể tự kiềm chế.
Cô không khỏi thầm mắng mình mê trai mà!
Đến cổng làng, hai người xuống xe đạp, Cố Bắc Đình đẩy xe đạp.
Trên đường gặp được thôn dân quen biết, Cố Bắc Đình đều gật đầu chào hỏi bọn họ.
“Anh rất quen thuộc dân làng nơi này sao?” Mộc Du Du ngẩng đầu nhìn về phía anh.
“Phải. Thường thường ở bên này luyện tập, cứ thế dần quen thuộc.” Cố Bắc Đình giải thích.
“Cố Bắc Đình, có phải anh thường xuyên bị thương không?” Ngón tay Mộc Du Du nhéo nhéo làn váy, hôm qua cô nhìn thấy trên người anh có vài vết sẹo, tựa hồ còn có dấu vết của vết thương.
“Bị thương khi chấp hành nhiệm vụ.” Cố Bắc Đình đơn giản nói.
Mộc Du Du gật đầu, cô biết tính bí mật của quân đội đặc biệt cao, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.
“Cô muốn mua gì?” Cố Bắc Đình hỏi, bọn họ đã đi vào trong thôn.
“Tôi muốn mua một con gà.” Mộc Du Du nói.
“Đi theo tôi.” Cố Bắc Dình dẫn theo Mộc Du Du đến nhà thôn trưởng.
“Thôn trưởng, chú có nhà không?” Cố Bắc Đình hô một tiếng về phía trong sân.
Không bao lâu sau, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Cố Bắc Đình đứng ở ngoài sân, nhiệt tình chào hỏi.
“Bắc Đình tới rồi, mau vào đi.”
“Thôn trưởng, hôm nay cháu tới là muốn mua một con gà mái.” Cố Bắc Đình nói.
“Được, cháu chờ một chút!” Thôn trưởng xoay người đi về phía sân sau.
Cố Bắc Đình không vào viện, mà là ở ngoài viện chờ.
Lúc này trong nhà đường đi ra một cô gái, cô mặc váy vải hoa nền trắng, bím tóc thật dài buông xuống mông, ngũ quan thanh tú, nhìn qua nhu nhược lại ngoan ngoãn.
Cô ta đi đến sân, đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Bắc Đình: “Anh Bắc Đình, sao anh lại tới đây?”