“Đúng vậy, Du Du, chị Ngọc Mai làm quần áo đỉnh nhất trong viện gia đình đấy, chị cũng học từ chị ấy.” Lưu Thục Trân nói.
“Vậy em mua nhé?” Mộc Du Du động tâm.
“Mua đi, mua đi.”
Ba người mua vải xong liền trở về.
Sau khi trở về, Lý Ngọc Mai đến nhà Mộc Du Du trước, chiếu theo quân phục của Cố Bắc Đình đo kích thước, dạy Mộc Du Du cách cắt vải.
Ăn cơm trưa xong chờ Thôi phó doanh trưởng đi huấn luyện, Mộc Du Du liền ôm vải đã cắt đến nhà Lý Ngọc Mai.
Mộc Du Du học rất nhanh, Lý Ngọc Mai chỉ điểm một chút, cô liền học được.
“ Du Du, chị nghe lão Thôi nói, cha mẹ em là liệt sĩ?” Lý Ngọc Mai hỏi. Thôi phó doanh trưởng nói cho chị ấy biết, chức vị cha mẹ Mộc Du Du cũng không thấp, đều là anh hùng.
“Ừm.” Mộc Du Du gật đầu.
“Không ngờ em có năng lực như vậy.” Lý Ngọc Mai rất bất ngờ, Mộc Du Du tuy rằng thời gian tùy quân không dài, nhưng các cô là hàng xóm, chị ấy biết Mộc Du Du mỗi ngày ở nhà nấu cơm còn trồng rau.
“Ba mẹ em thường xuyên không ở nhà, cho nên em ít nhiều sẽ làm chút việc nhà.” Lời này của Mộc Du Du cũng không sai, nguyên chủ tuy rằng yếu đuối nhưng việc nhà vẫn biết làm.
“Cái này gọi là biết một chút? Thịt thỏ cay ngày đó của em đã khiến lão Thôi đô thèm đến chảy nước miếng.” Nói đến Thôi phó doanh trưởng, Lý Ngọc Mai một chút cũng không lưu tình bêu xấu.
Mộc Du Du bị Lý Ngọc Mai nói chọc cười.
“Thư của nhà Cố doanh trưởng.” Bên ngoài vang lên tiếng người đưa thư.
“Ở đây.” Mộc Du Du nghe được thanh âm, chạy ra khỏi viện.
“Quân khu kinh đô tới.” Người đưa thư đưa thư cho Mộc Du Du.
“Cám ơn.” Mộc Du Du nhận lấy thư nói cảm ơn.
“Phiền cậu chờ một chút, tôi có đồ muốn gửi đến hiệu sách Tân Hoa ở kinh đô.” Mộc Du Du nghĩ đến những cuốn sách đã dịch xong.
“Được.”
Mộc Du Du chào Hỏi Lý Ngọc Mai rồi về nhà lấy sách, bên trong còn kẹp một lá thư cô đưa cho giám đốc Ngô.
“Làm phiền rồi.” Mộc Du Du đưa sách và tem cho người đưa thư.
“Phục vụ nhân dân!” Nhân viên bưu điện nhận lấy sách cùng tem trịnh trọng bỏ vào trong túi, nói lời tạm biệt với Mộc Du rồi rời đi.
Lý Ngọc Mai nhìn đồ Mộc Du Du đưa cho người đưa thư tuy rằng tò mò, cũng không mở miệng hỏi.
Mộc Du Du biết thư là Cố gia gửi tới, nghĩ chờ Cố Bắc Đình trở về lại đưa cho anh xem, nên không để ý lắm, khóa chặt cửa viện lại đến nhà Lý Ngọc Mai bắt đầu làm quần áo.
Mãi cho đến 4 giờ 30 chiều, Lý Ngọc Mai muốn đi đón con, Mộc Du Du mới trở về nhà mình.
Hai ngày nay Mộc Du Du vẫn cùng Lý Ngọc Mai, Lưu Thục Trân làm quần áo, quan hệ giữa ba vị quân tẩu thân cận không ít.
Quần áo Mộc Du Du làm cho Cố Bắc Đình đã làm xong, nhưng Mộc Du Du lại không biết nên đưa cho anh như thế nào.
Buổi tối, Mộc Du Du ngồi trên giường ôm quần áo rối rắm.
“Chị, chị trực tiếp cho anh ấy không phải là được à?” Tiểu Kê cảm thấy nhân loại thật phiền phức, quần áo đều đã làm xong, lại còn đang rối rắm làm sao đưa cho người ta.
“Ai nha, trẻ con như em biết cái gì.”
Cuối cùng, Mộc Du Du quyết định trực tiếp đặt vào phòng Cố Bắc Đình, anh không hỏi cô thì cô không nói.