“Chị dâu, em là Mộc Du Du, chị dâu gọi em Du Du là được rồi.” Trên mặt Mộc Du Du lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Ôi, người đẹp mà giọng nói cũng hay nữa, em đừng gọi chị dâu, chị là Lý Ngọc Mai, em cứ kêu chị Ngọc Mai là được.” Lý Ngọc Mai là một người phụ nữ nhiệt tình.
“Được, chị Ngọc Mai.”
“Hai đứa muốn đi ra ngoài à, mau ra ngoài đi, đừng chậm trễ chính sự chứ, sau này lại nói chuyện.” Lý Ngọc Mai cười nói.
“Vâng, chị Ngọc Mai, vậy chúng em đi trước.”
Lý Ngọc Mai phất phất tay, đi vào sân nhà mình.
“Lên đi.” Cố Bắc Đình bước lên xe đạp, nhìn Mộc Du Du.
“À.” Mộc Du Du ngồi ở ghế sau, tay chỉ có thể nắm vào lan can ghế sau dưới mông mình.
“Vợ của Thôi phó doanh trưởng làm người hiền hòa, là người có thể giao lưu, nếu tôi không ở nhà, cô có chuyện gì có thể tìm chị ấy.” Cố Bắc Đình nói.
“Được.” Mộc Du Du không ngờ anh lại nói với mình những điều này.
“Bộ đội chúng ta dựa vào biển, bên cạnh có một thôn, trong thôn có xã cung ứng tiêu thụ và cửa hàng lương thực, cũng có thể đổi hải sản, rau củ, trứng gà với nhân dân, những thứ khác phải ngồi xe đi thành phố mua, xe đi thành phố một ngày hai chuyến.”
“Được.” Mộc Du Du ngẩng đầu nhìn bóng lưng Cố Bắc Đình, đây hẳn là lời dài nhất mà anh nói với cô.
“Cố Bắc Đình, bưu điện cũng ở trong thành phố sao?” Mộc Du Du hỏi, cô phải tiết lộ chuyện cô làm phiên dịch.
“Ừm, cô muốn gửi thư sao?” Cố Bắc Đình có chút tò mò, không phải cô đã không còn người thân sao? Ông nội của Mộc Du Du là lão Hồng quân, đã hy sinh.
“Bây giờ tôi đang làm công việc phiên dịch tại hiệu sách Tân Hoa ở thành phố Kinh đô, cần gửi tư liệu và sách đã dịch xong, phí bản thảo phải thông qua phương thức chuyển tiền qua đường bưu điện.” Mộc Du Du nói.
“Cô biết ngoại ngữ?”
“Ừm, tôi tự học.” Suy cho cùng, trong thời đại này các trường học đều không dạy ngoại ngữ.
“Quân khu cứ ba ngày lại có người đưa thư tới thu phát thư, cô có thể đưa sách đã dịch xong giao cho cậu ta, thanh toán chuyển tiền cậu ta cũng sẽ mang tới đây.” Cố Bắc Đình nói.
Anh không ngờ Mộc Du Du lại còn biết ngoại ngữ, anh vẫn cho rằng cô vào quan hệ cha mẹ ở quân khu Kinh Đô để làm giáo viên tiểu học. Cố Bắc Đình không biết hiện tại Mộc Du Du đã thành người khác rồi, nguyên chủ quả thật dựa vào quan hệ cha mẹ để làm giáo viên tiểu học.
“Được, cảm ơn anh!”
Hai người trước tiên đến cửa hàng lương thực mua chút gạo, mì trắng, lương thô chỉ mua chút mì ngô, mì ngô Mộc Du Du tính toán dùng để làm bánh bao tạp lương.
Dù sao thời đại này mỗi ngày ăn lương thực nguyên hạt luôn dễ bị người ta chỉ trích, cho dù trợ cấp của Cố Bắc Đình đủ cao.
Cố Bắc Đình đến thôn dân thay hai cái sọt lưng, một cái dùng để đựng lương thực, một cái một dùng để đựng thức ăn.
Cố Bắc Đình cõng sọt đựng lương thực trước ngực, Mộc Du Du cõng sọt nhỏ, đạp xe dẫn Mộc Du Du đi dạo quanh làng chài.
Hai người mua một ít trứng gà và rau, thịt chỉ vào mười lăm hàng tháng mới có những lúc khác muốn ăn thịt chỉ có thể đi chợ mua.
“Bến tàu có hải sản, cô muốn mua không?” Cố Bắc Đình hỏi cô, thành phố Kinh không có hải sản, anh cho rằng cô sẽ muốn ăn.
“Lần sau lại mua đi.” Hải sản không giữ được lâu, thời gian hôm nay không dư dả, ăn tạm gì đó là được.
Lại đi xã cung ứng mua chút gia vị, hai người liền trở về.