Chương 32: Món quà

Sau khi Lâm Tiểu Ngọc tỉnh lại cũng bị tin tức này đập cho đầu óc mê muội. Cô vốn không muốn có đứa nhỏ nhanh như vậy, ai biết là đã trúng chiêu. Cũng không biết là kết quả xuất tinh của mấy lần đầu hay là sau đó xuất bên ngoài nhưng ngừa thai không thành công, nhưng bây giờ cũng không sao cả.

Vuốt ve cái bụng không thay đổi nhiều của mình, Lâm Tiểu Ngọc dịu dàng cười một tiếng. Bất kể như thế nào, đứa trẻ này chính là món quà ông trời ban tặng cho cô và Hà Tụng, cô ngẩng đầu mỉm cười với Hà Tụng.

Kể từ khi Lâm Tiểu Ngọc mang thai, cô đã trở thành người quý giá nhất trong gia đình. Cả nhà đều rất cẩn thận với cô, vì sợ cô đυ.ng phải chỗ nào đó nên họ kiên quyết phản đối việc cô đi làm trở lại. Lần đầu tiên mang thai nên Lâm Tiểu Ngọc cũng đối xử với bản thân rất cẩn thận, không kiểu cách, cô có thể yên tâm ở nhà dưỡng thai.

Mỗi ngày trên mặt Điền Phương đều tràn ngập nụ cười vui vẻ, bà đã lên huyện trấn mấy lần, mỗi lần đến đó đều bao lớn bao nhỏ trở về, ăn mặc dùng cái gì cần có đều có, nếu như không phải Lâm Tiểu Ngọc từ chối, Điền Phương hận không thể giặt quần áo mỗi ngày, nhưng cuối cùng việc giặt giũ không rơi vào tay Lâm Tiểu Ngọc mà được Hà Tụng lo liệu, anh bây giờ càng ngày càng giống một người cha.

Thời gian đảo mắt bước vào tháng mười hai, cuối năm phát lương thực, năm nay nhà họ Hà phân lương cũng không ít, ngoại trừ Lâm Tiểu Ngọc ra, những người khác đều có năng lực, nhưng hiện tại bây giờ lượng cơm của cô nhỏ, phần kia của cô cũng có thể tự nuôi mình.

Việc đồng áng cũng đình công, củi mùa đông của mỗi nhà gần như đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, nhà nào cũng chất đống. Mùa đông khô hanh, trẻ con nhàn rỗi không chuyện gì làm lại hay nghịch ngợm càn quấy. Hà Tri Thư sợ bọn trẻ sau khi vô tình thấy nên dọn dẹp củi lại cho gọn gàng.

Mọi người tập trung tại quảng trường và tổ chức đại hội.

Sau khi xong việc, Lý Hồng Yến nhổ bãi nước miếng, hướng về phía người đàn ông trong nhà mình nói: "Tôi phải nói, củi đốt của nhà họ Hà nhiều như vậy, tốt nhất là đốt nhà bọn họ luôn đi, dọa cho rớt thai của tiểu tiện nhân kia luôn. Để tôi nhìn xem Điền Phương làm sao còn khoe khoang với người khác nữa, một người ngu sao xứng làm cha, tôi khinh."

Cô ta thấp giọng nói lời này, chỉ có người nhà bọn họ nghe được. Người đàn ông của Lý Hồng Yến vốn canh cánh trong lòng vì vụ năm đồng kia, giờ phút này nghe lời này, sâu kín liếc nhìn cô ta một cái, cũng không nói gì liền sải bước đi. Lý Hồng Yến giận dữ ở phía sau chửi mắng.