Chương 21: Vào thành

Khoảng bốn giờ Lâm Tiểu Ngọc và Hà Tụng đã tỉnh. Từ trong thôn đi tới huyện thành phải hơn một giờ, không có thời gian nghỉ ngơi, vì để không trì hoãn việc buổi trưa trở về nấu cơm, hai người chỉ có thể thức dậy thật sớm.

Chờ Lâm Tiểu Ngọc làm cơm xong, Điền Phương và bí thư Hà mới đi ra khỏi cửa phòng, Điền Phương nghi ngờ hỏi: "Hai đứa các con sao dậy sớm như vậy?"

Hà Tụng huơ tay múa chân cướp trả lời trước: "Vợ muốn dạy con đọc sách, chúng con cùng đi thành phố mua sách."

Điền Phương cười nói: "Đây là chuyện tốt, đi đi, các con thuận tiện ở trong thành cứ việc chơi một chút. Nhất là Tiểu Ngọc, lúc gả vào chúng ta chưa cho con cái gì, lần này vừa vặn con tự chọn chút đồ để mặc, mẹ lấy tiền cho con." Bà nói xong liền xoay người đi vào trong phòng.

Lâm Tiểu Ngọc vốn muốn ngăn bà lại, thật ra thì cô muốn nói cô có tiền, nói chính xác là tiền của nguyên chủ, bởi vì tối hôm qua cô tìm thấy năm ngàn trong túi da trong cái rương trên gác lửng của nguyên chủ.

Năm ngàn đó, ở thời đại này hiếm có hộ gia đình nào có mười nghìn, một mình nguyên chủ có năm nghìn, ước tính người trong thôn này gộp lại cũng không có nhiều tiền như cô, chớ đừng nhắc tới các loại phiếu lương, phiếu vải, nguyên chủ thậm chí còn có cả phiếu xe đạp và đồng hồ đeo tay có giá trị.

Lâm Tiểu Ngọc cũng không nhớ hoàn cảnh gia đình nguyên chủ được miêu tả trong nguyên tác, cô chỉ biết sau khi trở về thành phố, gia đình đã tìm cho cô ta một người chồng thật giàu có, từ đó xem ra hoàn cảnh gia đình của nguyên chủ khá tốt. Cô cũng không biết làm sao sống ở một nơi tốt như vậy mà còn về nông thôn.

Lâm Tiểu Ngọc cũng không có cảm giác tội lỗi quá lớn khi tiêu tiền của nguyên chủ, dù sao trên thế giới này chỉ có mình cô là Lâm Tiểu Ngọc, hơn nữa nguyên chủ Lâm Tiểu Ngọc đối xử với người nhà họ Hà tệ như vậy, xài tiền của cô ta bồi thường người nhà họ Hà là chuyện đương nhiên.

Sau khi Điền Phương ra ngoài, bà bọc tiền vào khăn tay và nhét vào tay Lâm Tiểu Ngọc, Lâm Tiểu Ngọc từ chối nói: "Mẹ không cần cho con tiền, con có tiền, hơn nữa mua một quyển sách có thể tốn bao nhiêu chứ."

Mới vừa rồi Điền Phương lấy túi tiền ra cô đã nhìn thấy năm tờ màu đỏ, nó là một khoản chi không nhỏ đối với người nhà họ Hà.

Điền Phương quay lại tiếp tục nhét vào trong tay Lâm Tiểu Ngọc, giả bộ tức giận nói: "Bảo con mua đồ cho con mà, sao vậy, có phải ngại mẹ cho con quá ít không?"

Bí thư Hà cũng cười nói: "Không nhiều, nhưng là một chút tâm ý của chúng ta. Đoạn thời gian trước quả thật có chút uất ức con, để mẹ cho con thêm chút phiếu vải, phiếu bông vải, kéo một ít vải và mua một ít bông, sau đó để mẹ may cho con một chiếc áo khoác bông mới để mặc. Tay nghề của mẹ con là số một số hai trong thôn chúng ta."

Đôi vợ chồng già đều nói như vậy, Lâm Tiểu Ngọc cũng không thể từ chối nữa, cô chỉ đành phải bất đắc dĩ nhận.

Người một nhà ăn cơm sáng xong, nên đi làm thì đi làm, nên vào thành thì vào thành.

Chờ Lâm Tiểu Ngọc và Hà Tụng đến trong thành, mặt trời đã lên, Hà Tụng ngược lại không có gì chuyện, còn Lâm Tiểu Ngọc cảm giác hai cái chân đều không là của mình nữa, nhất là lòng bàn chân, xem ra phải nhanh mua xe đạp.

Không cần vội mua sách, Lâm Tiểu Ngọc chuẩn bị dẫn Hà Tụng đi tìm chợ đen trong truyền thuyết một chút, nói không chừng còn có thể gặp được nữ chính.

Chợ đen không phải dễ tìm như vậy, Lâm Tiểu Ngọc đưa Hà Tụng đi lang thang hai mươi phút trong mấy con hẻm nhỏ vắng vẻ cũng không tới được cuối chợ đen. Ngay tại lúc bọn họ muốn bỏ cuộc, một đại tỷ trung niên quấn khăn che đầu bằng vải thô, mặc chiếc áo khoác màu xanh xám cõng cái gùi xuất hiện.

Lâm Tiểu Ngọc cảm giác người này không đơn giản, lập tức thấp giọng gọi lại. Đại tỷ thấy hai người bọn họ thì sửng sốt một chút, ngay sau đó cúi đầu cảnh giác hỏi: "Có chuyện gì?"

Lâm Tiểu Ngọc nhỏ giọng hỏi: "Ngài có biết nơi nào bán thịt lợn không? Tôi muốn mua bồi bổ cho cháu nhỏ."

Đại tỷ nhìn cô từ trên xuống dưới rồi lại cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Có phiếu một đồng năm một cân, không phiếu hai đồng một cân, chỉ có ba cân cô có muốn mua không?"

Lâm Tiểu Ngọc lập tức nói: "Được được, sáu đồng ba cân tôi cũng muốn. Xin hỏi ngài có bông vải không, tôi cần hai ba cân bông vải."

Đại tỷ trả lời: "Một đồng năm một cân, có hai cân, không thu phiếu."

"Tôi đều muốn."

Đại tỷ ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhẹ nhàng bỏ lại một câu: "Chờ." Nói xong cũng xoay người đi ra ngoài.