Nhóm dịch: Bánh Bao
Cũng do tính cách cô ấy tốt mới có thể làm bạn, không nhìn cô ấy cũng không có bằng hữu sao?
Túc Kiều Kiều: “Tớ không đùa đâu.”
Nụ cười của Trương Ngọc khựng lại, trong lòng nhảy dựng lên, lại vội vàng đổi đề tài: “Đúng rồi, cậu kết hôn mua cái gì vậy?”
“Không biết, ba mẹ tới mua, lúc ấy tớ cũng không đi.”
Hai người nói chuyện cười cười, cho đến khi Trương Ngọc sắp đi rồi, bỗng nhiên lấy từ trong túi ra một cái kẹp óc màu vàng cài lên đầu Túc Kiều Kiều, mím môi cười: “Đẹp quá!”
“Sao lại cài cho tớ thế?” Túc Kiều Kiều đưa tay muốn lấy xuống.
Trương Ngọc cười nói: “Chúc mừng đám cưới của cậu mà.”
Túc Kiều Kiều dừng tay, nghiêm túc nói: “Cảm ơn!”
Trương Ngọc đôi mắt cong thành hình trăng rằm, lại nói hai câu chúc mừng, sau đó rời đi.
Tôn Phương khi người ta rời đi, còn ở cửa hô to: “Sao không chơi thêm lúc nữa?”
“Trong nhà cháu còn có việc phải làm, cháu về đây.” Giọng nói mềm mại của Trương Ngọc truyền đến.
Chờ người đi rồi, Tôn Phương chạy vào kéo tay con gái, đỏ mắt dặn dò: “Ai ui, ngày mai hai đứa sẽ kết hôn, mẹ cũng không nói nhiều, có điều con phải nhớ kỹ, mặc kệ lúc nào cũng phải vững vàng, con có tận hai đứa anh trai đấy!”
“Cái khác không được, đánh nhau vẫn có thể, cũng đừng giống mấy đứa con dâu nhà chồng tương lai của Trương Ngọc, mẹ con nhà họ Tống nếu dám làm gì con, con cứ quậy lên cho mẹ, không quậy nổi thì về nhà, ba mẹ dẫn theo hai anh trai con ra mặt cho con!”
“Ha ha——”
Túc Kiều Kiều nhịn không được nở nụ cười: “Mẹ nói làm như con muốn ra chiến trường vậy? Đâu có đáng sợ vậy đâu mẹ?”
Tôn Phương thấy mình lo lắng, kết quả con gái còn có thể bật cười tiếng, hết sức bất mãn, chọc chọc vào đầu cô, tức giận nói: “Chờ con gả qua là biết.”
*****
Ngày 15 tháng 5, vừa vặn là ngày nghỉ, tất cả mọi người đều không cần phải đi làm.
Sáng sớm, mặt trời còn chưa mọc, người có quan hệ tốt với nhà họ Túc một chút đều tới, náo nhiệt vô cùnng.
Túc Kiều Kiều cũng không ngủ được, yên lặng thức dậy.