Nhóm dịch: Bánh Bao
Tối hôm qua ông ấy lén lút bẫy được hai con thú rừng, nhưng mà giờ đã bị bán đi rồi, chứ không để ại, hơn nữa thú rừng cũng không ngon, còn không bằng thịt lợn nhà.
Túc Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
“Đây là tiền và phiếu mua đồ, con cầm đi.”
Túc Chính Dương đưa cho cô hai đồng cộng thêm tờ phiếu hai cân thịt.
Lúc này thịt lợn vẫn là bảy hào một cân, cần phiếu thịt mới có thể mua được.
Nguyên chủ trước kia rất thích chạy việc này, bởi vì luôn có thể có tiền còn dư lại, tiền tích cóp của cô ấy có từ như thế.
...
Lấy được tiền và phiếu, Túc Kiều Kiều trực tiếp đến chỗ Tống Thanh Hàm.
Vẫn là cảnh tượng trước đó, có điều rõ ràng trong sân sạch sẽ hơn rất nhiều, phòng ốc nhìn cũng sạch sẽ, có khuôn mẫu.
Mấy thanh niên nhìn thấy Túc Kiều Kiều, đám người đang bận rộn đều dừng lại, cười ha hả nói: “Chị dâu, mau vào ngồi.”
Tống Thanh Hàm hai tay chống nạng, được Tưởng An dìu từ cửa lớn đi ra, nhìn thấy cô gái ở cửa, anh có phần kinh ngạc.
Túc Kiều Kiều kiếp trước thật ra có chút sợ hãi xã giao, lúc này bị năm người đàn ông nhìn, lập tức cảm giác da đầu tê dại, khẩn trương thiếu chút nữa nói không nên lời.
Cô nhút nhát mỉm cười, bước vào viện, lại không ngồi xuống, ánh mắt dừng ở bắp chân bọn họ, lời Túc Chính Dương dạy cô cũng không nhớ rõ, gượng gạo nói: “Tôi đến mời các người buổi tối đến nhà ăn cơm, lúc xong việc chiều là được, tôi đi trước.”
“Chờ đã!” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp vang lên, so với nhiệt tình của những người khác, giọng nói của người này rõ ràng lạnh lẽo một chút.
Túc Kiều Kiều theo bản năng dừng bước, nghi hoặc nhìn lại.
Chỉ thấy Tống Thanh Hàm đang chậm rãi đi xuống bậc thang trước cửa nhà chính, đi về phía mình, hành vi này khiến cho mấy anh em khác trong viện đều nháy mắt.
Vốn sắp nói lời khách khí, cuối cùng cũng không ai nói gì, cả đám ầm ĩ hú hét.
"Được, chị dâu mời ăn cơm, chúng ta mau làm việc, đừng sửng sốt nữa, lát nữa còn phải sửa soạn cả lũ.”