Nhóm dịch: Bánh Bao
Chờ Tôn Phương ăn kẹo sữa mặt mày hớn hở, Túc Kiều Kiều khẽ nói: “Mẹ, anh ấy đã mua kẹo sữa, vậy chúng ta có mời chiến hữu của anh ấy ăn cơm không?”
Lời này hợp tình hợp lý, nói xong, Túc Kiều Kiều vì sự cơ trí của mình mà khen ngợi, cô quá thông minh.
Tôn Phương lập tức nhíu mày: “Mời bọn họ ăn cơm làm gì? Thằng bé mua đồ cho con là việc nên làm! Chẳng nhẽ để con vất vả gả qua đó sao?”
Túc Kiều Kiều khẳng định: “Dù sao căn nhà đó cũng phải ở, bọn họ giúp sửa chữa nhà cửa cũng là giúp con."
"Hơn nữa con còn nghĩ đến lúc đó mời bọn họ hỗ trợ xây một cái nhà vệ sinh."
"Lần trước con đi xem, bên kia cũng không có nhà chỗ đi vệ sinh, nếu buổi tối con đau bụng thì làm sao bây giờ.”
Những nơi có vị trí tương đối lớn trong nhà ở nông thôn sẽ tự xây nhà vệ sinh, bên cạnh là đất tự giữ, bón phân trực tiếp rất tốt, nhưng không phải nhà nào cũng có.
Tôn Phương lập tức hiểu ra, tính tình của bà ấy từ trước tới giờ vốn cứng rắn, nhưng đối với con gái thì vẫn phải mềm lòng, tuy có chút không tình nguyện, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được, đến lúc đó để ba con nói với bọn họ một tiếng, nhất định phải xây cái đó.”
“Mẹ thật tốt!” Túc Kiều Kiều ôm cánh tay mẹ mình lắc lư, vẻ mặt tươi cười: “Tốt nhất còn phải có một gian phòng để tắm rửa!”
“Được rồi!”
Tôn Phương cười ha hả gật đầu, đáp ứng xong, bà ấy đập bốp vào vai bạn già, tức giận nói: “Nghe thấy không? Con gái ông muốn gì? Tối nay mời họ ăn tối, ăn xong nhớ nói một tiếng.”
“Biết biết!” Túc Chính Dương trong lòng vui sướиɠ, cũng không ngại bạn già động thủ đánh mình, tâm trạng tốt đẹp gật đầu, có điều chờ Tôn Phương rời đi, ông ấy liền lôi kéo Túc Kiều Kiều thấp giọng nói: “Con đi nói với Thanh Hàm một câu, nói là chiến hữu thằng bé đều đến hỗ trợ lâu như vậy."
"Chúng ta cũng nên mời bọn họ ăn một bữa cơm, đi sớm một chút, sợ đến lúc đó bọn họ đều đi bán rau."
"Nếu con rảnh rỗi thì đi lên trấn mua một miếng thịt, không được lát nữa ba xuống sông mò hai con cá.”