Nhóm dịch: Bánh Bao
Nghe được Túc Kiều Kiều càng thêm hoảng hốt, sớm biết không nói ra rồi, không phải cô sợ ba mình nhìn ra cái gì sao?
...
Chờ Túc Chính Dương và Túc Kiều Kiều nói chuyện xong, lại chạy tới bên Tống Thanh Hàm, sau khi trở về ngày kết hôn lại bớt một ngày, bốn ngày sau sẽ tổ chức.
Bởi vì chiến hữu của Tống Thanh Hàm ba ngày sau uống rượu mừng, phải suốt đêm chạy về, dù sao hiện tại cũng không thể tổ chức lớn, hôn lễ đơn giản không được, không cần tốn quá nhiều thời gian.
Túc Kiều Kiều cũng không phản đối, ngoan ngoãn đồng ý, khen thưởng của nhiệm vụ được ban phát, hiện tại cố chính là người có mấy đồng tiền đó!
Khi Tôn Phương biết chuyện này, Túc Chính Dương và bốn chiến hữu của Tống Thanh Hàm đã chạy lên trấn hai lần, mua hết những thứ đồ cần dùng để kết hôn.
Tôn Phương vừa nghe nói lễ vật chỉ có năm mươi đồng, nhất thời tức giận đến đau lòng, đánh đập Túc Chính Dương một trận, đuổi ra khỏi phòng, để cho ông ấy ngủ một đêm trong phòng khách.
Lúc này Túc Chính Dương cũng không có niềm vui khi con gái lập gia đình, ngược lại mặt mày có chút ủ rũ.
Thậm chí hơn nửa đêm ông ấy còn lén vào núi lấy chút thú rừng đưa lên chợ đen bán lấy tiền.
Nhà họ Túc có thể sống tốt như vậy, cũng là nhờ vào Túc Chính Dương là một người to gan cẩn thận, nhìn thì thành thật song lại vì sinh hoạt, cái gì cũng dám làm, bằng không nguyên chủ chắc chắn không thể sống vui vẻ như vậy.
Có điều hai ngày trước khi kết hôn, Túc Chính Dương lại đưa tới một hộp kẹo sữa thỏ trắng, vui vẻ trước mặt mọi người giao cho Túc Kiều Kiều, trong giọng nói mang theo một chút đắc ý: “Đây là Thanh Hàm nói mua cho con.”
Đằng sau còn có một ít lời, có điều Túc Chính Dương thông minh không nói, bởi vì lúc lấy được cái này, Tống Thanh Hàm nói: “Canh đậu xanh hôm trước rất ngon, đây là tạ lễ, chú đưa lại cho cô ấy hộ cháu.”
Không thể không nói oắt con này đúng là không thông minh, so sánh với đứa em trai miệng ngọt ngào của anh.