Nhóm dịch: Bánh Bao
Còn đeo kính mắt, mặc áo sơ mi trắng, nhã nhặn nhã nhặn, chính là ánh mắt của người này quá mức lộ liễu.
Túc Kiều Kiều khẽ nhíu mày, không vui nói: “Có việc?”
“Đinh, nhiệm vụ 2, là người có bạn đời, chúng ta phải giữ khoảng cách với người khác phái khác, xin từ chối lấy lòng của Vu Xuân Hạo, thưởng một túi bột mì!”
Đôi mắt cô dừng lại, không còn không thân thiện như vậy, món này đáng giá một túi bột mì.
Vu Xuân Hạo cũng không ngờ tới sẽ gặp Túc Kiều Kiều ở chỗ này, còn sửng sốt một chút.
Ngày hôm qua anh ta không bỏ trốn với cô, vốn là cố ý, dù sao anh ta tuy rằng muốn rời khỏi nông thôn, nhưng cứ như vậy chạy lên thành phố, trên người cũng không có bao nhiêu tiền, chạy ra bên ngoài vẫn là hộ khẩu đen, sao có thể nguyện ý rời đi, ai biết Túc Kiều Kiều này cũng không đi được, nhất thời làm cho anh ta có chút thấp thỏm, sợ cô bởi vì yêu sinh hận.
Chỉ là anh ta ở chỗ này sinh hoạt gian nan, người trong nhà cũng không cho anh ta tài trợ gì, gia đình nhà họ Túc này điều kiện không tồi, vậy mà còn có thể có chút thứ tốt, dù sao người phụ nữ này muốn gả cho người khác, vui vẻ hợp tan là được rồi.
Nghĩ đến đây, Vu Xuân Hạo theo bản năng muốn né tránh bước chân, nghênh đón cô.
Quả nhiên lúc đi vào, chỉ thấy thần sắc Túc Kiều Kiều không kiên nhẫn, trong lòng anh ta lộp bộp, vốn tưởng rằng sẽ bị làm khó dễ, Túc Kiều Kiều ngẫu nhiên tùy hứng, tuy rằng khi cô ở cùng một chỗ với anh ta rất ngoan ngoãn, nhưng trong thôn có không ít truyền thuyết của cô.
Ngay khi anh ta lo lắng đề phòng, lại thấy thần sắc cô đột nhiên ôn hòa không ít, giống như ngay cả dung mạo cũng thuận mắt hơn so với trước kia không ít. Nhất thời yên tâm, cũng có thêm một tia nhẫn nại: “Kiều Kiều, em đừng tức giận, em ——”
Anh ta nói đến một nửa, Túc Kiều Kiều đã không chịu nổi bực cắt ngang lời anh ta.
“Đừng gọi tên tôi, anh không có tư cách! Làm ơn gọi tôi là đồng chí Túc!”