Chương 1: Xuyên không bị tung tin đồn

Đầu thu năm 1973, thôn Nguyên Bảo, tỉnh Long Giang.

Trước cửa nhà lão Hứa vây đầy người xem náo nhiệt.

Đại nha đầu Hứa gia ở trường học muốn trèo cành cao bị người làm cho bụng lớn.

Kết quả nhà trai người ta không nhận, cho nên ngày hôm qua mạo hiểm mưa to từ huyện chạy về.

Thôn dân Nguyên Bảo nghe bà tử Vương nói có mũi có mắt, giống như tận mắt nhìn thấy.

Hứa Minh Nguyệt, người đang được thảo luận vào thời điểm này, hôm qua đã bị cảm lạnh, sốt suốt đêm.Trương Xuân Hoa nghe thấy có người bàn tán về con gái mình, cầm chổi lớn lên liều mạng: "Kẻ trời đánh nào dám bàn tán sau lưng về Minh Nguyệt nhà ta, hôm nay ta không xé nát miệng nó thì không được."

"Một cô nương trong sạch của nhà ta lại để cho những người phụ nữ dài lưỡi như ngươi nói thành giày rách."

Trương Xuân Hoa hận quá! Vung chổi lớn hướng người bà tử Vương chào hỏi, bà tử Vương lắc mình một cái, tránh thoát Trương Xuân Hoa vung chổi tới.

"Gia gia, nương, gia gia từ trên kháng ngã sấp xuống." Trong phòng truyền đến tiếng con trai Hứa Thần Tinh khóc.

Trương Xuân Hoa ném chổi lớn xuống, xoay người chạy vào trong phòng: "Cha!"

Trương Xuân Hoa vừa vào phòng liền nhìn thấy Hứa lão gia tử Hứa Phú Quý ngã trên mặt đất, Trương Xuân Hoa bị dọa đến choáng váng, vội vàng ôm lão gia tử lên giường.

Hứa Phú Quý bị ho lao, trong nhà vẫn không có tiền trị liệu, gầy như chỉ còn lại có một nắm xương, ngày thường đều là Hứa Minh Nguyệt từ bệnh viện huyện mua một ít thuốc cầm ho, uống cũng không thấy hiệu quả, ho tới mức long phổi ra vậy..

Lúc này Hứa Phú Quý nằm ở trên kháng ra sức ho khan: "Là ta liên lụy cái nhà này liên lụy Minh Nguyệt, ông trời sao không nhận ta, để cho ta thay Ngọc Phong đi tìm cái chết."

Hứa Phú Quý nói xong nước mắt tuôn đầy mặt, nói Hứa Ngọc Phong là nỗi đau trong lòng ông cụ, Hứa Ngọc Phong làm lính trong bộ đội, hàng năm gửi tiền về nhà, có tiền Hứa Ngọc Phong gửi về, cuộc sống của Hứa gia xem như không tệ.

Chỉ là từ sau khi Hứa Ngọc Phong hy sinh, cuộc sống của lão Hứa gia xuống dốc không phanh, giống như chuyện xui xẻo gì cũng có thể tìm được lão Hứa gia.

Lúc này, Hứa Minh Nguyệt ở phòng bên cạnh bị tiếng khóc đánh thức, mở mắt đập vào mắt chính là căn nhà gạch bùn cũ nát, Hứa Minh Nguyệt nhanh chóng từ trên giường đất ngồi dậy, có thể đứng lên có chút chóng mặt.

Lúc này trong đầu Hứa Minh Nguyệt hiện lên một nữ sinh, cô gái này cũng tên là Hứa Minh Nguyệt, năm nay mười bảy tuổi, có một người anh trai tên là Hứa Hướng Dương, hai mươi tuổi và một người em trai tên là Hứa Thần Tinh, mười hai tuổi

Lúc này Hứa Minh Nguyệt trong đầu nhanh chóng hiện lên một cái nữ hài cả đời, nữ hài cũng gọi Hứa Minh Nguyệt, năm nay mười bảy tuổi, phía trên có một ca ca gọi Hứa Hướng Dương hai mươi tuổi, phía dưới có một đệ đệ gọi Hứa Thần Tinh mười hai tuổi.

Hứa Minh Nguyệt từ nhỏ coi như là được nuông chiều lớn lên, học tập thật xinh đẹp, trong nhà lại có một chú làm lính ở bộ đội, thường xuyên gửi tiền và đồ đạc về nhà, cô lại càng gả đến thị trấn.

Cha Hứa Minh Nguyệt Hứa Ngọc Thành, mẹ Trương Xuân Hoa ở trong thôn lại càng có khả năng số một số hai.

Thẳng đến tám năm trước, Triệu thôn trưởng đột nhiên nhận được một cú điện thoại, nói Hứa Ngọc Phong hy sinh ở bộ đội, Hứa lão thái thái chịu không nổi đả kích trúng gió, tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm trong nhà, Hứa lão thái thái vẫn đi.

Vì muốn nuôi dưỡng ba đứa nhỏ đi học, Hứa Ngọc Thành càng làm việc liên tục giữa ban ngày, chỉ vì có thể kiếm được mười cm.

Ngày đó, Hứa Ngọc Thành không nhìn rõ đường, dưới chân giẫm lên khoảng không người rơi xuống rãnh, Trương Xuân Hoa ở nhà đợi lâu không thấy chồng trở về, mang theo con trai lớn Hứa Hướng Dương đi tìm, nghe thấy trong rãnh truyền đến tiếng kêu cứu yếu ớt của Hứa Ngọc Thành.

Hứa Ngọc Thành được con trai lớn cõng về nhà, chân đau dữ dội căn bản không đi được đường, trong nhà lại không có tiền đi bệnh viện khám bệnh.

Hơn một tháng sau, Hứa Ngọc xuống đất đi đường vẫn đau, nhưng thu hoạch vụ thu không thể chờ, mỗi ngày kéo lê bệnh đau đớn dưới chân làm việc, cuối cùng đi đường liền khập khiễng, trời đầy mây trời mưa đau chân càng tra tấn.

Lao động nặng nhọc trong nhà chân què, càng không cung cấp nổi cho ba đứa nhỏ đi học, Hứa Hướng Dương đau lòng cha mẹ chủ động nghỉ học về nhà giúp đỡ cha mẹ làm việc nhà nông, cuộc sống của Hứa gia mới tính là rộng rãi một chút.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, ba năm trước Hứa Phú Quý lại mắc bệnh lao, khám bệnh ở bệnh viện thị trấn cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp, bác sĩ nói bệnh lao này cần ăn chút gì tốt để tăng cường dinh dưỡng, nhưng Hứa gia ngay cả ba bữa cơm ấm no cũng khó khăn càng miễn bàn ăn ngon.

Hứa gia tiểu cô Hứa Ngọc Cầm lo lắng bệnh tình của cha, không để ý mang thai ba tháng. Còn thường xuyên trở về thôn thăm lão gia tử, thừa dịp mẹ chồng ra ngoài, cô đạp xe đạp định đem gà mái hầm kỹ đưa cho cha mình, kết quả một người không đứng vững, ngay cả người lẫn xe cũng ngã sấp xuống.

Khoảnh khắc Hứa Ngọc Cầm ngã sấp xuống, cảm giác bụng quặn đau khó nhịn.

Khi Trương Xuân Hoa nhìn thấy Hứa Ngọc Cầm quần bị máu tươi nhuộm đỏ, liền có dự cảm không tốt, đứa em chồng này phỏng chừng là không giữ được.

Chồng của Hứa Ngọc Cầm là Mạnh Vĩ Siêu nghe tin vợ sinh non, lúc chạy tới bệnh viện thì nhìn thấy người vợ suy yếu nằm trên giường bệnh, khóc đến nước mũi giàn giụa.

Mạnh Vĩ Siêu là con trai độc nhất trong nhà, Mạnh lão thái thái lại càng là quả mẫu nuôi lớn con trai.

Bắt đầu từ ngày đứa bé mất đi, Mạnh lão thái thái hoàn toàn không hề để ý tới Hứa Ngọc Cầm.

Để ý xong những suy nghĩ này, trong lòng Hứa Minh Nguyệt phảng phất bay qua một vạn con thảo nê mã, mình không phải là ngã một cái sao? Tại sao vừa mở mắt liền...... Mặc?

Một vạn không muốn cũng không có biện pháp, chỉ có thể nếu mặc tắc an chi, cũng may nguyên chủ cùng mình trùng tên cùng họ.

Hứa Minh Nguyệt nghe phòng bên cạnh, tiếng khóc của Hứa Phú Quý và Trương Xuân Hoa, thật muốn mắng to ông trời, cho dù năng lực của tôi xuất chúng người cũng không nên đùa giỡn với tôi như vậy.