Chương 7: Sùng Bái 1

Triển Ngải Bình chạy năm km, luyện xà đơn, lại đánh mấy bộ quyền pháp, hoạt động tay chân rảnh rỗi một chút, sau khi ra một thân mồ hôi, cô cảm thấy người nhẹ như yến, hết sức thoải mái, không nhịn được thở dài nói: "Vẫn là thân thể trẻ tuổi tốt!"

"Cô Triển, chị nói đùa, lúc này chị còn trẻ lắm." Diệp Phương Tĩnh ở một bên nói rằng.

Cô ta nói chuyện cực kỳ khách sáo, trong đôi mắt còn mang theo vài phần sùng

kính.

Cô ta đi ra theo Triển Ngải Bình, vốn muốn nhìn thử cô làm ra trò xiếc gì, trước ngày kết hôn thật sự chạy đi "luyện quyền"?

Ai biết cô thật sự biết quyền pháp, cô còn trị cánh tay cho một tên đàn ông to lớn cao một mét tám mươi chín, cô dễ dàng chạy xong năm km, cô luyện xà đơn đến xuất thần nhập hóa… Xưa nay Diệp Phương Tĩnh chưa từng thấy người phụ nữ nào như vậy.

Cô ta biết Triển Ngải Bình là nữ quân nhân xuất ngũ, đã từng là một nữ quân y, thế nhưng dung mạo của cô rực rỡ đẹp đẽ, Diệp Phương Tĩnh còn tưởng là cô như kiểu "lính văn nghệ", không nghĩ tới thân thủ của Triển Ngải Bình lại tốt như vậy, cô thật là lợi hại!

Các thầy giáo nam trong trường học bọn họ đều không có thể lực và năng lực như Triển Ngải Bình, càng không nói đến cô giảng dạy cũng rất tốt… Diệp Phương Tĩnh suy nghĩ ở trong đầu một chút, phát hiện trong trí nhớ càng không có thầy giáo nam nào có thể so sánh được với cô.

Trẻ trung, sức khỏe tốt, ngoại hình đẹp, trình độ văn hóa cao, y thuật cũng cao…

Nói thật, nếu như Triển Ngải Bình là đàn ông, Diệp Phương Tĩnh thậm chí muốn gả cho "cô" rồi!

Lúc trước Diệp Phương Tĩnh còn đố kỵ trong lòng Triển Ngải Bình tìm được đối tượng tốt, có thể ở nhà lớn, hiện giờ cô ta cảm thấy bản thân Triển Ngải Bình cũng rất lợi hại.

Cô làm được chuyện người bình thường không làm được, người như cô, còn sợ gì nhà chồng? Sự đố kỵ trong lòng Diệp Phương Tĩnh đã biến mất không còn tăm hơi, bây giờ chỉ còn lại sùng bái.

"Cô Triển, lần sau chị cũng dạy em mấy bài đi."



"Nếu cô muốn học tôi sẽ dạy cô."

Diệp Phương Tĩnh nói: "Sau đó hẹn cùng chạy bộ ở sân bóng, cô Triển nếm thử điểm tâm em làm."

Triển Ngải Bình nói: "Cô cũng nếm thử bánh màn thầu tôi nặn."

"Hũ dưa muối nhà em…"

Triển Ngải Bình và Diệp Phương Tĩnh nói giỡn vài câu, chào tạm biệt rồi tách ra. Triển Ngải Bình nhìn theo Diệp Phương Tĩnh rời đi, bản thân cô thì lại đi dọc theo bức tường vây của trường học, đi tới đi tới, cô nhớ tới ánh mắt sùng bái vừa nãy của Diệp Phương Tĩnh, cảm thấy vui sướиɠ lại buồn cười.

Đời trước, quan hệ của cô và Diệp Phương Tĩnh cũng không tốt, Diệp Phương Tĩnh nhìn cô không thuận mắt, thường châm chọc khıêυ khí©h, nói mắt cô là mũi không phải mắt, vừa nãy Triển Ngải Bình ở trước mặt cô ta cố ý chơi vật tay, làm sao không phải đang gϊếŧ gà dọa khỉ, để sau này cô ta bớt đến trêu chọc cô… Không nghĩ tới Diệp Phương Tĩnh bị dọa sợ, còn bắt đầu sùng bái cô, cảm thấy cô thật là lợi hại hết sức.

Hại cô ở trên xà đơn cũng không nhịn được khoe khoang hai cái, dù sao thân thể trẻ tuổi này vẫn còn cơ bắp, nếu không bộ "xương già" này của cô đúng là không chịu nổi dằn vặt.

Trong ánh mắt của Triển Ngải Bình nhiễm ba phần ý cười, cô nghiêng đầu nhìn tường vây bên cạnh, bức tường này cao hơn cô, tới ba mét, trong tường vây vừa vặn có một cái cây, đã rụng hết lá, chỉ có cành cây khô héo duỗi ra ngoài tường.

Cô càng nhìn bức tường này càng cảm thấy lòng dạ ngứa ngáy.

Bây giờ cô nhìn thấy tường đã muốn lộn nhào một cái, nhìn thấy chướng ngại vật thì muốn vượt qua, cô còn muốn cầm súng bắn bia… Lúc trong lòng nghĩ như vậy, Triển Ngải Bình theo trái tim mách bảo, cũng quả thực làm như vậy, cô chạy lấy đà hai ba bước, dọc theo tường vây trò lên trên, rất thuận lợi đứng ở trên đầu tường.

Triển Ngải Bình đứng trên bức tường cao trực tiếp đi thẳng về phía trước, đầu tường giống như mái hiên, hai bên nghiêng xuống, chỉ có ở giữa không đủ bảy cm đặt chân. Cô cứ đứng ở trên đầu tường, gió bắc gào thét ở bên cạnh cô, cô đứng cao bằng cái cây, nhưng không cảm thấy sợ sệt chút nào.

"Này! Ai vậy!!! Quả nhiên là không muốn sống nữa, tường cao như vậy trò không sợ té gãy chân à!!" Một cụ ông ở đằng xa từ trong phòng bảo vệ chạy ra gọi.

"Trò là học sinh lớp nào, còn đứng cao thế…"