Chương 47: Hiền lành 1

Đám cưới xong xuôi, mọi người đều tản đi, Triển Ngải Nình mang Cố Thịnh uống đã nửa say về chỗ ở của mình, dù sao cũng đã kết hôn, cho dù là làm bộ thì cũng phải có một "đêm động phòng hoa chúc".

Cô đuổi hai mẹ con Triển Ngải Giai đến nhà nghỉ ở, nhà của mình được trang trí sơ sơ, dán lên chữ hỷ đỏ, dù sao cũng có dáng vẻ của một "phòng cưới".

Thượng Hải có không ít thanh niên nam nữ cũng kết hôn trong gác xếp tám, chín mét vuông, hoặc là cả nhà ông bà con cháu ba đời chen chúc nhau trong một căn nhà mấy chục mét vuông, căn nhà này của cô, nếu chỉ hai người ở thì vẫn tính là "lớn" rồi.

Triển Ngải Bình kéo Cố Thịnh vào trong phòng, cảm thấy mình như dẫn "người vợ mới" về nhà.

Cố Thịnh mê mang mệt mỏi, không tỉnh táo lắm. Triển Ngải Bình cũng không tốt hơn chỗ nào, tuy rằng không có say nhưng "say nhẹ", thân thể bay bổng, bước đi chập choạng giống như là đạp ở trên bông.

Hai người bọn họ cũng đóng gói phần rượu còn dư lại mang về.

Triển Ngải Bình thả rượu trên người Cố Thịnh xuống, đừng nói là mấy bình rượu, cân nặng hơn trăm cân đối với anh mà nói đều dễ dàng, Triển Ngải Bình đỡ anh ngồi xuống trên ghế, bản thân đi rót nước.

Cố Thịnh nhìn lướt qua: "Thật nhỏ."

Triển Ngải Bình khẽ hừ một tiếng đáp lại anh.

Hai tay Cố Thịnh chống ở trên bàn, cau mày xoa xoa mi tâm của mình. Triển Ngải Bình đưa một ly nước nóng cho anh. Cố Thịnh ngửi ngửi, vô cùng ghét bỏ, hai mắt nhìn chằm chằm rượu Ngũ Lương chưa uống xong trên bàn.

Triển Ngải Bình uống một hớp nước, cũng cảm thấy nhạt nhẽo, có chút ngứa ngáy trong lòng.

Cô không phải người nghiện rượu, cũng không thường uống rượu, sau này số tuổi càng lớn, càng chăm sóc thân thể, chỉ thỉnh thoảng uống chút rượu dưỡng sinh, chỉ có lúc còn trẻ mới từng say rượu mấy lần.

Việc uống rượu giống như cắn hạt dưa, hoặc là không uống, hoặc là không dừng được.

Ngược lại đều trẻ tuổi, phóng túng một chút, Triển Ngải Mình đề nghị: "Người anh em, nếu không chúng ta tiếp tục uống đi."

Cố Thịnh mở mắt ra: "Uống!"

Triển Ngải Bình đi kiếm ít đậu phộng làm đồ nhắm rượu, hai người anh em tốt kề vai sát cánh uống tiếp. Triển Ngải Bình nói với anh: "Nữ binh chúng tôi cũng rất phóng khoáng, có thể uống rất nhiều." Cố Thịnh nói: "Đều không uống lại tôi."

Hai người bọn họ chơi đoán số uống rượu cược đậu phộng, uống một hồi suýt chút nữa kết nghĩa anh em, cầm hai, ba cây đũa giả làm nhan, cắt một nhát trên hai quả quýt uống máu ăn thề, không có tượng Quan Công, Triển Ngải Bình ra tay vẽ một con Pikachu, Cố Thịnh nói con nhím này quá xấu, một lúc sau vẽ một con khỉ nhỏ...

Uống một hồi đều hôn mê bất tỉnh, buổi tối không ngủ giường, Cố Thịnh trực tiếp nằm trên đất, Triển Ngải Bình cũng lười bò lên giường, kéo chăn xuống, ngồi xuống đất ngủ.

Cho dù đã say rượu, Cố Thịnh theo thói quen dậy sớm, đang cố định mở mắt ra. Trời u ám, không sáng, anh động đậy, không chỉ đau đầu, những nơi khác trên người cũng khó chịu vô cùng, một con "cá chết" đè trên người anh, tóc tai tán loạn rơi lên cổ, mùi rượu đan xen với mùi dầu thơm tóc nhàn nhạt.

Cố Thịnh hít vào một ngụm khí lạnh: "Hít..."

Anh bị sái cổ rồi.

Anh giơ tay móc móc, kết quả móc ra một quyển sách, trên đó viết 《Bách khoa toàn thư thảo dược Đông y 》?? Ngày hôm qua anh ngủ ở trên thứ này.

Khó trách lại cộm như vậy, Cố Thịnh tiện tay sờ sờ, phát hiện dưới thân mình đè lên vài quyển sách, ngủ ở trong đống sách này rất ấm áp, thế nhưng toàn thân đều cộm cộm phát đau.

Người nằm nhoài trên người anh còn chưa tỉnh, phát ra tiếng ừ hừ hừ mơ hồ, cô kéo chăn, tiếp tục vùi vào trong lồng ngực anh.

"Triển Ngải Bình, cô tỉnh lại đi.”

Người đang ngủ giơ tay che miệng của anh một cách chuẩn xác, "Đừng ầm ĩ."

"Lại làm phiền tôi nữa thì tôi sẽ cho anh biết cái gì gọi là huấn luyện viên ma quỷ."

Mặt Cố Thịnh tối sầm lại: "Cô không dậy nữa thì tôi sẽ cho biết cái gì gọi là doanh trưởng ma quỷ."

Triển Ngải Bình ngồi dậy, bọc chăn, cô vẫn còn buồn ngủ, nghiêng ngã lên bả vai anh.

"Anh em tốt, để tôi ngủ tiếp một lát."

Cố Thịnh lý sự: "..." Ai là anh em tốt với cô?

Tóc tai Triển Ngải Bình đã rối thành một nùi từ lâu, che hết mặt cô, Cố Thịnh chỉ nhìn thấy phần cằm trắng mịn dưới mái tóc đen thui rối bời cùng với một nốt ruồi nhỏ bên xương quai xanh của cô.

Cố Thịnh im lặng chốc lát, nghĩ thầm thì ra con gái sáng sớm tỉnh dậy như vậy?

Anh giơ tay giật mái tóc dài của Triển Ngải Bình một cái.

Bởi vì không khống chế sức mạnh, vừa vặn đứt ba cọng tóc, Cố Thịnh rốt cục ý thức được "tóc" của người anh em này là thật.

Triển Ngải Bình bị đau, mở mắt ra đánh lên mặt anh, đồ chó này quá không biết xấu hổ, nào có ai sáng sớm đã kéo tóc người ta?

Lần này cô không còn buồn ngủ nữa, Triển Ngải Bình ngáp một cái, cô có chút ghét bỏ mùi trên người, đi đun nước nóng, gội sạch đầu lại tắm rửa sạch sẽ. Sau đó cô trở về ngồi trong phòng, đốt chậu than, mặc áo lông lau tóc.