Triển Ngải Bình cười quyến rũ, nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt tuấn tú của anh, dùng âm thanh chỉ hai người mới có thể nghe thấy nói: "Đồng chí Cố, vì thắng lợi cách mạng, hi sinh thân thể là điều không tránh khỏi."
Tuy rằng hiện nay tập tục bảo thủ, thế nhưng sự lãng mạn của các thanh niên trẻ Thượng Hải là số một số hai trong nước, cho dù là trong mấy năm nghiêm khắc nhất, bên bờ sông và công viên vẫn có đôi tình nhân liếc mắt đưa tình.
Cố Thịnh: "Khi đó cô không nên học y, nên tiến vào đoàn văn công mới đúng."
Triển Ngải Bình: "Cũng đúng."
"Chúng ta chờ coi."
"Ai sợ ai."
Trải qua một đoạn thời gian ngắn "rèn luyện", hai người trong tổ chức cuối cùng chính thức làm nhiệm vụ, ngày hôm nay cũng đúng lúc, ngày lành tháng tốt, trong tiệm cơm quốc doanh ngoại trừ cặp "cô dâu chú rể" là hai người bọn họ ra, còn có một đôi cô dâu chú rể khác, nam họ Đông, nữ họ Chu.
Hai người đều làm việc trong xưởng lớn quốc doanh, rất chú trọng, có người nói mời thợ chụp hình tốt nhất Thượng Hải tới quay, hai người náo nhiệt tưng bừng chụp không ít ảnh.
Thợ chụp ảnh thấy hai người Triển Ngải Bình có vẻ ngoài đẹp mắt, chủ động tới nói: "Hai người cũng là cô dâu chú rể kết hôn vào hôm nay à, tôi chụp vài bức cho hai người."
Người thích chụp hình đều thích chụp những sự vật đẹp đẽ, dù cho không lấy tiền, anh ta cũng muốn chụp vài tấm.
Triển Ngải Bình đang muốn từ chối, cô không có hứng thú gì đối với chụp ảnh, mấy chục năm sau có điện thoại di động thông minh, mỗi ngày lão Cố đều lấy điện thoại chụp cô, lấy danh nghĩa mỹ miều là ghi chép cuộc sống, cô cũng bị chụp đến phát chán.
May là Cố Thịnh lúc còn trẻ còn chưa thích chụp ảnh, chính anh nói không muốn chụp ảnh.
"Được, cảm ơn, đi, Bình Bình, chúng ta cũng chụp vài bức." Triển Ngải Bình còn chưa nói ra lời từ chối khỏi miệng, Cố Thịnh đã đáp lại một tiếng, còn đưa cho thợ chụp ảnh một điếu thuốc.
Anh quay đầu lại nhìn cô một cái, phảng phất như đang nói: Cô không chụp chính là có lỗi với điếu thuốc lá này của tôi.
Triển Ngải Bình: "…"
Cô cũng không biết là Cố Thịnh thích chụp ảnh thật hay là anh chuẩn bị "Gϊếŧ địch 300, tự tổn hại 1000", tranh đấu với cô.
"Thật tốt, đây chính là thuốc lá ngon, cảm ơn, nhất định chụp hai người thật đẹp." Thợ chụp hình vui vẻ ra mặt, mời hai người bọn họ qua chụp ảnh.
Cố Thịnh ôm lấy eo cô từ phía sau, mặt của hai người dính vào nhau, cực kỳ thân mật, "Bình Bình, em cười một cái."
"Bình Bình, em xem như vậy được không?"
"Bình Bình…"
Triển Ngải Bình bị mấy tiếng Bình Bình này của anh làm cho tê rần, tiếng nói ấy nghe giống như là chồn chúc tết gà, không có ý tốt.
Đợi khi thợ chụp hình đổi cuộn phim, Triển Ngải Bình quay đầu, giơ tay đẩy dưới mặt anh: "Không phải anh nói không gọi tôi là Bình Bình à?"
Cố Thịnh đẩy cô qua một góc, một tay chống tường, từ trên cao nhìn xuống cô. Anh khẽ vuốt mái tóc đen của cô, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy thâm tình, tiếng nói trầm thấp: "Bình Bình, em gọi một tiếng anh năm nghe thử xem."
Anh rốt cục cũng nói ra mục đích cuối cùng của mình.
Triển Ngải Bình dùng khẩu hình nói với anh: Anh đang muốn ăn cớt hả!
Ý cười trong mắt Cố Thịnh càng nồng, mang theo sự trào phúng từ trên cao nhìn xuống: "Triển Ngải Bình, sau khi cô xuất ngũ càng ngày càng xuống trình, cô thua rồi."
"Tôi đang quan sát học tập, anh đang ở đây làm cái gì?"
"Cô nghe thử xem cô dâu chú rể người ta gọi nhau là gì? Cô cũng nên học tập cô dâu người ta, lúc chụp hình phải e thẹn một chút, trên mặt phải đỏ ửng, nếu không người vừa nhìn đã thấy là giả."
"Cô biết tổ chức bí mật mà bại lộ sẽ có kết cục gì không? Ghế hùm? Nước ớt?"
Mặt Triển Ngải Bình không hề cảm xúc: "…"
Cái tên này năm đó học trường quân đội gì chứ, trường diễn xuất nợ anh một bức thư thông báo trúng tuyển thì có, còn biết thừa dịp cháy nhà hôi của mưu lợi cho mình thôi.