Chương 37: Chúc mừng 3

"Mẹ, chị con đúng là điên rồi, chị ta điên rồi, chị ta lên cơn rồi."

"Mẹ nghe thử nhà hàng xóm nói thế nào, nói chị con sắp gả cho một trúc mã, là trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là một trúc mã si tình, người trúc mã này thực sự là bạn từ nhỏ còn chưa tính, đây chính là Cố Thịnh! Là Cố Thịnh đó!"

"Mẹ của con ơi, nghe nói còn là chính mồm chị con nói, nói Cố Thịnh từ nhỏ thích chị ta, còn không phải chị ta thì không cưới." Triển Ngải Giai thật sự cảm thấy Triển Ngải Bình điên rồi, hoàn toàn phát điên, cô nói ra loại lời dối trá như cuội này thì có ích lợi gì?

"Nói ra ai tin ——" Triển Ngải Giai còn chưa nói hết thì phát hiện động tác trên tay mẹ ngừng lại, cô ta nhìn ra sau, lập tức nhìn thấy Triển Ngải Bình đứng cạnh cửa.

Triển Ngải Bình lạnh nhạt nói: "Nói, cô nói tiếp đi."

Triển Ngải Giai: "…"

"Tôi với Cố Lão Ngũ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh ta không thích tôi, chẳng lẽ còn thích cô?" Triển Ngải Bình buồn cười liếc cô ta một cái, trong giọng nói đều là trào phúng.

"Triển Ngải Giai, lúc trước cô từng trộm hình của anh ta ở chỗ tôi, chẳng lẽ cô thích anh ta? Vậy thì thật là đáng tiếc, anh ta là anh rể tương lai của cô."

Nói rồi, Triển Ngải Bình cười lạnh một tiếng: "Cuối cùng, tôi nhắc nhở cô một

câu, Triển Ngải Giai, cô tốt nhất quản cho kỹ cái tay cô, quản cho kỹ con mắt của cô cho tôi, Cố Thịnh là chồng tôi, là anh rể cô, nếu như cô dám nhìn anh ta thêm một cái thì cẩn thận tôi móc hai tròng mắt của cô ra."

Triển Ngải Giai cứ thế đứng ngây ngốc ở đó.

Sau khi Triển Ngải Bình nói xong, cảm thấy khá buồn cười, suýt nữa đã khiến mình vui sướиɠ rơn cả người, một tràng lời nói quái gở của cô đúng chuẩn nữ phụ phản diện trong phim truyền hình, khỏi phải nói, nói ra như vậy còn rất thoải mái.

Điên rồi điên rồi, điên thật rồi.

Triển Ngải Giai chỉ ngây ngốc nhìn bóng lưng Triển Ngải Bình, tại sao cô có thể nói chuyện chắc chắn như vậy, Cố Thịnh thích cô từ nhỏ thật? Còn không phải cô thì không cưới? Cố Thịnh là trúc mã si tình?

Như thế làm sao có khả năng.

Triển Ngải Bình cô cứ chờ mất mặt đi, lời nói dối này có tuyệt vời đi nữa thì dù sao cũng đều là lời nói dối, cô ta sẽ chờ đến ngày đám cưới mất mặt xấu hổ đó!

*

Hôm đám cưới, Triển Ngải Bình thức dậy rất sớm, trước tiên cô chạy tới nơi mình và Cố Thịnh đã hẹn, tuy rằng chưa từng liên lạc lại nhưng cô biết, cái tên này sẽ không lỡ hẹn.

Đúng như dự đoán, dưới sắc trời tối đen, Triển Ngải Bình nhìn thấy một bóng người cao ngất.

Đêm qua có tuyết rồi, bây giờ trời trong, trên đất vẫn còn một lớp tuyết mỏng manh, không chỉ có bầu trời mờ mịt, mái nhà và con đường bị lớp tuyết mỏng che lấp cũng mờ mịt, chợt có chim xẹt qua, chiếc xe hiệu Phượng Hoàng lướt qua vang lên tiếng rừm rừm.

Triển Ngải Bình mặc một bộ quân trang cũ, nói là cũ nhưng trên thực tế cô chưa từng mắc bộ này, ngày hôm nay là lần đầu tiên cô mặc. Cô đội mũ trên đầu, dù cho quần áo cô bị bóng đen xung quanh nhuộm thành màu xám, ngôi sao đỏ trên đầu vẫn lóng lánh trong bóng đen.

Trong ánh sáng mờ mờ, tuy rằng không thấy rõ mặt người đàn ông nhưng ánh sáng mờ lại phác họa thân hình anh vô cùng tinh tế, ánh sáng xám trắng xung quanh, bóng người của anh màu đen, đường viền vành mũ của anh, đường sống mũi của anh, viền môi anh, hết thảy nối liền thành một đường cong lượn quanh, anh đứng thẳng tắp như là một bức tượng tạc, hoặc như là một ngọn cờ dựng thẳng ở nơi đó, đón gió bay phấp phới.

Triển Ngải Bình lẳng lặng nhìn anh một lúc, trong đầu bỗng dưng nhớ tới dáng vẻ trước đây khi anh khiêng cờ, cô chạy chậm tới bên cạnh anh, ra dấu tay với anh, Cố Thịnh rất tự nhiên đáp lại cô.

Hai người bọn họ cùng ngắm nhìn nhau.

Cố Thịnh: "…"

Triển Ngải Bình: "…" Thật sự giống hai lãnh đạo bí mật bàn việc nước ở thời xã hội cũ.

Trong lòng nghĩ như vậy, Triển Ngải Bình cũng nói ra: "Anh có cảm thấy hai chúng ta như hai lãnh đạo âm thầm bàn việc nước hay không?"

Cố Thịnh liếc cô một cái: "Mặc bộ này, bàn việc nước?"

Triển Ngải Bình: "…"

"Lẽ nào anh không biết bộ này?"

Cố Thịnh: "…"