Chương 25: Tình yêu 2

"Chị Bình Bình, chị, chị trở về rồi…" Lúc Triển Ngải Giai nhìn thấy Triển Ngải Bình, trong lòng bỡ ngỡ, cô ta không biết mấy ngày nay rốt cuộc Triển Ngải Bình làm sao, sao đột nhiên trở nên… chói lọi như vậy?

Triển Ngải Bình về đến nhà, cởϊ áσ khoác, mặc áo cổ lọ màu lam đậm, màu sắc trung tính nhưng nổi bật lên làn da trắng như men sứ của cô, lúc ngẩng đầu, một đoạn cổ nhỏ, thon dài mỹ lệ tựa như thiên nga.

Sau khi đến Thượng Hải, Triển Ngải Giai cảm thấy bím tóc quê mùa, thế nhưng Triển Ngải Bình từng thắt bím tóc thả trên vai, chính là một nét dịu dàng xinh đẹp không tên. Tóc của cô đen nhánh tỏa sáng, khí chất toàn thân giống như được nước gột rửa qua, không mang theo một hạt bụi nào.

Lúc cô giơ tay, lộ ra màu bạc trên cổ tay —— Cô mua đồng hồ đeo tay rồi!!

"Mẹ em gọi điện thoại cho người họ Hạ bên kia, chị, chị nghĩ thế nào vậy, cọc hôn sự này còn kết hay không…" Rõ ràng ngày kết hôn đến gần, lại ầm ĩ với bên nam một trận, Triển Ngải Bình lại như một người không liên quan, cô còn sắm cho mình không ít đồ, mỗi ngày chưng diện đẹp đẽ.

"Mẹ em hỏi Hạ Minh Chương, anh ấy nói lần trước chị thật quá đáng, mẹ của anh ấy dù sao cũng là người lớn, phải giữ mặt mũi cho bà ấy… Nhà bọn họ chỉ cần chị tỏ thái độ, nếu không, chị, chị nể mặt nhà anh ấy đi."

Triển Ngải Giai tha thiết khuyên bảo Triển Ngải Bình. Lúc trước cô ta từng hâm mộ Triển Ngải Bình tìm được chồng Thượng Hải, lại là người của giới tri thức, trong nhà còn có nhà to, nhưng cô ta không hi vọng việc kết hôn của Triển Ngải Bình thất bại.

Việc kết hôn của Triển Ngải Bình thất bại thì cô ta cùng với mẹ cô ta phải làm sao?

Hai người bọn họ vì chuẩn bị chuyện kết hôn của Triển Ngải Bình mới đến Thượng Hải, nếu như việc kết hôn của Triển Ngải Bình không thành, cô ta cùng với mẹ cô ta phải trở về.

Vậy xong rồi!

Cô ta có một người chị và anh rể làm giảng viên ở Thượng Hải thì cô ta mới có thể tìm một tấm chồng tốt ở đây được!

Hiện tại Chu Kiều Dung và Triển Ngải Giai đều dụ dỗ Triển Ngải Bình, hận không thể đối xử với cô như tổ tiên, hi vọng cô mau chóng thỏa hiệp với nhà họ Hạ, một bên khác lại hạ mình chủ động liên hệ với nhà họ Hạ, hi vọng bên nhà họ Hạ cúi đầu trước.

"Chuyện của tôi không cần các người quản, Triển Ngải Giai, cô lo cho bản thân đi, cô muốn tìm chồng Thượng Hải, vậy thì tìm nhanh lên, tìm muộn thì không còn kịp đâu." Thượng Hải là thành phố lớn, người người đều muốn ở lại, nhưng Triển Ngải Bình ở đây lâu, đã sớm chán, cô đồng ý theo quân đến tỉnh Điền, hai mẹ con Triển Ngải Giai sẽ không có cớ ở Thượng Hải nữa, Triển Ngải Giai cũng không gặp được người đàn ông Thượng Hải sau này.

Tuy rằng đó cũng không phải là một tên đàn ông tốt, nhưng ít ra là người Thượng Hải, để Triển Ngải Giai ở lại nơi này.

Không nói điều kiện nông thôn, với các thành phố lớn trên khắp đất nước, Thượng Hải cũng là nơi có đãi ngộ đứng đầu. Mặc dù hoàn cảnh chung đều thiếu ăn thiếu mặc, nhưng cơ sở công thương nghiệp ở Thượng Hải phát triển, lương thực rồi thịt thà của cả đất nước, đều bảo đảm cung cấp cho Thượng Hải, không lo thiếu thịt ăn, một số thời điểm đến đúng dịp còn có thể mua được thịt giảm giá không quá tươi.

Những tòa nhà phong cách phương Tây mà quá khứ lưu lại kia đều cho thấy nó đã từng huy hoàng hơn những thành thị khác.

Triển Ngải Bình cũng hiểu lý do cô ta muốn ở lại nơi này.

Triển Ngải Giai vội la lên: "Chị, chị không sốt ruột sao? Tự chị đặt tiệm cơm, còn là chị bỏ tiền ra, sắp tới ngày, chẳng lẽ một mình chị kết hôn?"

Thời đại này kết hôn, đãi tiệc cưới tiệc báo cho bạn bè người thân còn quan trọng hơn một tờ giấy kết hôn. Ở trong quan niệm của rất nhiều người, lúc lãnh giấy hôn thú không tính là kết hôn, mà ngày đãi đám cưới mới coi như đã kết hôn.

Vợ chồng nông thôn rất nhiều người đều không có giấy kết hôn, nhưng bọn họ đãi tiệc, sau khi cùng nhau sinh sống, đó chính là hôn nhân thật sự.

Bản thân Triển Ngải Bình còn quật cường, cô rất phản cảm bị hình dung là mình gả tới nhà họ Hạ, cứng rắn chống đỡ muốn làm hai bữa tiệc, hiện tại như thế rất tốt, sắp bị chê cười rồi.

Triển Ngải Bình nói: "Tôi muốn kết hôn với Cố Thịnh."