Chương 23: Kết hôn 2

"Có thể, tôi đều đồng ý hết." Triển Ngải Bình thở phào nhẹ nhõm, may là Cố Thịnh không đưa ra yêu cầu kỳ lạ gì, theo quân đến tỉnh Điền, em trai cô ở đấy, vừa hợp ý cô.

"Đúng rồi, còn có những chuyện khác, trước tiên phải nói rõ ràng, chúng ta xem như là kết bầy sống chung, quà cưới thì miễn, tôi cũng không nộp lương, cũng không đi chụp những bức hình kỳ lạ kia." Cố Thịnh nghĩ lại, phát hiện kết hôn còn rất có lợi, có thể có nhà ở trụ sở, ít nhất không cần chen chúc ký túc xá, sau này đến viện gia chúc ăn chực cũng thuận tiện, có mấy chị dâu nấu ăn rất ngon.

Anh kết hôn rồi, lúc đi ăn chực cũng không cần bị thúc giục kết hôn, âm thầm giới thiệu đối tượng cho anh nữa.

Triển Ngải Bình cũng không nâng mí mắt lên: "Tùy anh."

Cô không thiếu tiền, bản thân cũng có lương, càng không muốn đi chụp mấy bức ảnh "khoe ân ái" gì đó.

Lão già Cố Thịnh kia đúng là có sở thích ở phương diện này, anh chụp bóng lưng của hai người bọn họ, còn đăng lên mạng, nói đây là điển hình của "bên nhau đến già".

… Cái gì mà từ thanh mai trúc mã cùng đi đến già, còn ép cô tạo dáng.

Thực sự là không biết xấu hổ .

"Ở trước mặt người ngoài, cô phải cho tôi mặt mũi, việc nhà đều do cô làm."

Triển Ngải Bình: "…" Tên chó chết này còn được đà lấn tới hả?

"Làm sao? Không đồng ý?" Lúc này Cố Thịnh nổi lên thích thú, ngược lại là anh sợ Triển Ngải Bình đổi ý, Cố Thịnh cũng cảm thấy yêu cầu của mình quá nhiều, anh bổ sung: "Cô biết đó, tôi bận rộn công việc, kết hôn cũng chẳng qua là trở về có một chỗ ngủ, không có gì cần cô làm, cô cứ giặt quần áo giúp tôi là được."

"Được." Triển Ngải Bình đồng ý, nhưng cô cũng có yêu cầu: "Nếu hai ta đều từng đi lính, không bằng ở nhà cứ theo điều lệ nội vụ của quân nhân đi."

Cố Thịnh mặt đơ như khúc gỗ: "…" Vậy về nhà khác với về ký túc xá chỗ nào? Tôi đang ngủ chung với đồng đội à?

Triển Ngải Bình nghĩ tới là, nếu như trong nhà bày đồ đạc dựa theo yêu cầu "giản lược chỉnh tề", vậy thì quả thực không có việc nhà gì cần làm, cô cũng không có ý định sinh thêm nhiều con cái, sinh với Cố Thịnh một đứa là được rồi, từ nhỏ quản lý theo kiểu quân sự, năng lực tự chủ của đứa nhỏ cũng rất cao, bớt việc.

"Được thôi." Cố Thịnh cau mày, cố hết sức đồng ý.

"Đúng rồi." Cố Thịnh nhớ tới một chuyện, anh kiên định nói: "Tôi sẽ không ăn đồ cô nấu, một hạt gạo cô nấu, hay một dĩa thức ăn mà cô xào tôi cũng sẽ không ăn, không cần chuẩn bị cơm cho tôi."

Triển Ngải Bình nhíu mày: "Được."

Cô hi vọng Cố Thịnh có thể nhớ kỹ lời đã nói hôm nay, mỗi ngày ông Cố đều muốn ăn đồ cô tự tay nấu, không cho ăn còn ầm ĩ tuyệt thực, hừ… Có bản lĩnh anh cứ dứt khoát mãi thế đi.

"Nếu như cô muốn, tôi thuận tiện đến nhà ăn đem cơm về cho cô, ngược lại tôi có thể giúp cô——"

Triển Ngải Bình nói: "Không cần, tự tôi nấu cơm."

Cố Thịnh: "Vậy cô kiềm chế một chút, cẩn thận vào bệnh viện, bên kia người ăn nấm trúng độc nhiều lắm, cô đừng có ngày nào đó cũng gặp chuyện."

Con mụ này nấu ăn, không cần nghĩ, chắc chắn là một cỗ mùi thuốc.

Triển Ngải Bình: "Không phiền ngài nhọc lòng."

Thích ăn nấm dại nhất không phải là Cố Thịnh anh sao?

"Vậy thì chắc chắn rồi."

"Được."

Hai người nói mấy câu đã quyết định chuyện kết hôn, hai người bọn họ đều là người thoải mái, bắt tay giật ba lần, nói tuyệt không đổi ý.

"Ai đổi ý trước người đó là chó."

Triển Ngải Bình cười: "Chắc chắn sẽ không phải là tôi."

Cố Thịnh khıêυ khí©h nở nụ cười: "Càng không thể là tôi, cô mà khó chịu, đừng tìm mấy chị dâu kia cáo trạng đó."

Triển Ngải Bình không thèm để ý anh, cô nói sang chuyện khác: "Thời gian địa điểm đều nói cho anh biết, tiệm cơm quốc doanh, người nhà đồng nghiệp của tôi đều ở đó, tiệc cưới thiếu một chú rể, anh nhớ chỉnh trang cho coi được, để tôi nở mặt nở mày."

"Tôi làm việc, cô cứ yên tâm." Cố Thịnh như người anh em tốt ôm vai Triển Ngải Bình: "Bình —— Tuy rằng chúng ta sắp thành lập quan hệ hôn nhân, nhưng tôi vẫn nên gọi thẳng tên cô, những cách gọi khác có thể tôi không gọi được."

"Anh tùy ý, tôi cũng gọi anh là Cố Thịnh."

"Triển Ngải Bình, người đàn ông kia có lỗi với cô, nếu như cô cảm thấy chưa hết giận, tôi có thể ra tay giúp cô, trùm bao bố đánh gã ta một trận, tôi mà ra tay sẽ không để lại bất cứ dấu vết gì."

Triển Ngải Bình liếc mắt nhìn anh, thật sự không có gì để nói, nhưng cô lại không khỏi cảm thấy trong lòng ấm áp, kỳ thực cái tên Cố Thịnh tên này còn rất có nghĩa khí anh em.

Nếu không phải chuyện khi còn bé thì cô có thể đã là anh em tốt với anh.

Cũng được, nhiều năm như vậy, thoảng qua như mây khói, không tính toán với anh nữa.

Triển Ngải Bình nhấc tay lên, ra hiệu Cố Thịnh hạ thấp vai, cô chủ động giơ tay vòng qua vai Cố Thịnh, vỗ như hai người anh em tốt:

"Cảm ơn người anh em, không cần đâu."

Câu nói lúc trước của Cố Thịnh đúng là nhắc nhở cô, bảo cô trực tiếp yêu đương làm vợ chồng với Cố Thịnh khoảng hai mươi tuổi, thật sự hơi không chấp nhận được, sống lại trở về, không bằng trước tiên đi lên từ làm anh em đi.

Cố Thịnh: "…"

Ai muốn xưng anh em với cô?