Lúc này Triển Ngải Bình đã tắm xong, ôm quần áo trở về. Triển Ngải Giai vừa thấy bóng người của cô, lập tức bụm mặt, "hít hà" phóng đại tiếng rên rĩ, cô ta muốn để Triển Ngải Bình cảm thấy hổ thẹn!!!
Triển Ngải Bình nhìn cô ta một cái, đặt đồ trong tay xuống. Cô đi tới bên cạnh tủ, giơ tay quẹt một cái, trong miệng không khách sáo nói: "Dì, hôm nay rốt cuộc dì quét dọn thế nào vậy? Giai Giai nói dì bận bịu không nghỉ ngơi, sao vẫn dơ thế, chỗ này, chỗ đó, đây cũng không quét."
Giọng nói của cô hiện vẻ nghi ngờ: "Sao còn không sạch sẽ bằng một mình tôi ở?"
"Dì, trước đây hàng xóm khác nói dì hiền lành, lẽ nào dì cũng như vậy, mỗi ngày giả vờ khi cha tôi về nhà?"
Sắc mặt Chu Kiều Dung cứng đờ, lời này của Triển Ngải Bình quá mức thẳng thắn, nghe vô cùng chói tai, trước đó quan hệ của bà ta và Triển Ngải Bình xa lạ, vẫn khách sáo với nhau, bây giờ đến nửa phần khách sáo cũng mất đi.
"Cháu, cái đứa nhỏ này sao nói chuyện như vậy?"
Triển Ngải Bình tựa như cười mà không cười: "Mấy người ở nhà ăn của cha tôi dùng của cha tôi, ở chỗ tôi thì ăn của tôi, ở của tôi, dùng của tôi, còn không cho chủ nhà là tôi nói thật?"
Triển Ngải Bình cũng sẽ không nể mặt hai mẹ con bọn họ, bọn họ không phải muốn làm người nhà họ Triển sao? Được, Triển Ngải Bình cô cũng sẽ không khách sáo với hai người họ nữa.
Nếu ở nhà họ Triển của cô, thì đàng hoàng làm trâu làm ngựa cho bà đây đi.
Ông Cố cười cô từ nhỏ đến lớn là một người lính gương mẫu, nói cô khoan dung với người ngoài, nghiêm với kỷ luật, nghiêm với Cố Thịnh anh.
Sống lại đời này, Triển Ngải Bình đã không muốn làm một "người lính gương mẫu" nữa, cô không muốn lại đeo nhiều gông xiềng cho mình như vậy, ông trời cho cô thêm một đời, tại sao không sống tùy ý làm bậy một chút?
Người sống cả đời, làm sao hài lòng thì làm!!!
Hiện tại cô chính là đạo đức, cô chính là chủ nghĩa, cô chính là vương pháp.
"Bỏ đi." Không cho Chu Kiều Dung cơ hội nói chuyện, những người như bọn họ
nói chuyện luôn có cái lý của mình. Chẳng muốn lý luận với bọn họ, Triển Ngải Bình trực tiếp không khách sáo sai khiến: "Ầy, bên kia mới vừa có không ít quần áo dơ thay ra, dì, dì giặt giúp tôi nhé."
"Sau khi mẹ của tôi đi, còn không có người nào giặt quần áo cho tôi, dì đến giặt đi."
Bọn họ coi mình là người nhà họ Triển, "khách sáo" mời em trai cô Triển Minh Chiêu ra ngoài, em trai của cô da mặt mỏng, khách sáo với bọn họ, giờ cô làm chị gái sẽ không khách sáo với bọn họ.
Đều là "người một nhà" mà, khách sáo cái gì?
"Cái này ——" Chu Kiều Dung sững sờ nhìn về phía Triển Ngải Bình, trên mặt con chồng hiện vẻ "chuyện đương nhiên", trái lại bà ta thật không tiện mở miệng từ chối lắm thì phải?
Tuy nhiên yêu cầu của cô cũng quả thực hợp lý, bà ta là mẹ kế "tần tảo hiền lành", giặt quần áo cho con chồng cũng là chuyện đương nhiên.
Gió lạnh ngoài cửa sổ luồng vào, thổi đến mức lạnh lẽo xuyên tim, trời lạnh giặt quần áo chịu tội nhất.
Lúc này càng không phải giữa trưa, đã đến chạng vạng tối, mùa đông trong nhà ai cũng sẽ không chọn lúc này để giặt quần áo.
Triển Ngải Bình nhìn thấu bà ta không muốn, nghĩ kế cho bà ta: "Để Triển Ngải Giai giặt giúp con đi."
"Lúc trước khi chuẩn bị việc kết hôn, dì còn nói phụ nữ phải hiền lành, phải học cách làm việc nhà, Triển Ngải Giai đã trưởng thành rồi, cũng nên học cách làm việc."
Chu Kiều Dung vừa nghe Triển Ngải Bình nói, nhớ chuyện ban nãy, cho rằng là Triển Ngải Giai lấy đồ khiến Triển Ngải Bình bất mãn cho nên cô mới mượn cơ hội cáu giận.
Vì làm yên lòng Triển Ngải Bình, cũng vì không muốn giặt quần áo bằng nước lạnh, Chu Kiều Dung đẩy cho con gái: "Giai Giai, con giặt quần áo cho chị đi."
Triển Ngải Giai trợn to hai mắt, cái gì, bảo cô ta giặt quần áo cho Triển Ngải Bình á?