Chương 12: Cố Thịnh 2

Trước đây từ nhỏ chị kế của cô ta sống rất tùy tiện, không để tóc dài, không mặc váy, cũng không ăn diện cho bản thân, sau này tham gia quân đội, thành một lính nữ, càng thô bạo giống như đàn ông, da dẻ phơi thành màu vàng nhạt, dù cho ngũ quan của cô đẹp đẽ, lúc mặc một bộ quân trang màu xanh biếc càng giống một chàng trai anh tuấn, không hề nhìn ra dáng vẻ con gái.

Triển Ngải Giai thì lại để một mái tóc dài, cô ta cảm thấy dung mạo của mình đẹp hơn đứa con gái như đàn ông Triển Ngải Bình, nhưng người chung quanh đều nói đường nét ngũ quan của Triển Ngải Bình đẹp, cô ta vẫn không chịu phục, bây giờ Triển Ngải Bình rời bộ đội, chuyển sang giảng dạy, da mặt trắng mịn, để lại tóc

dài, Triển Ngải Giai mới không thể không thừa nhận, dù cho ở Thượng Hải, chị kế Triển Ngải Bình vẫn là một người đẹp bậc nhất.

Càng khiến người ta thán phục, là vóc người của cô.

Khi Triển Ngải Bình ở nhà, cô mặc áo ba lỗ đen để rèn luyện, cơ bắp trên người cô rắn chắc, bờ vai vô cùng đẹp, từ trên cánh tay tới khuỷu tay lại tới bàn tay, toàn bộ đường nét vô cùng mượt mà như là tranh vẽ của sinh viên mỹ thuật.

Lúc cô kéo vạt áo lên lau mồ hôi lộ ra cơ bụng rắn chắc, chiếc eo thon nhìn xa rất uyển chuyển, nhìn gần lại sáng bừng, không có một vết sẹo lồi, vô cùng thon gọn đẹp đẽ, cơ bụng số 11 hai bên rốn bắt lấy tầm mắt người khác.

May mà lúc này là mùa đông, áo bông to bao bọc lấy thân thể kiêu ngạo của cô, khiến người ta chỉ có thể nhìn ra từng đường nét xinh đẹp.

Thế nhưng mặc dù là như vậy, những bộ quần áo kia lúc mặc ở trên người Triển Ngải Bình đều không giống nhau.

Triển Ngải Giai cắn môi, cô ta ghen tị chị kế có ngoại hình rực rỡ đẹp đẽ, vóc người lại tuyệt vời, còn tìm được người đàn ông thành phố có điều kiện tốt như Hạ Minh Chương, anh ta là người Thượng Hải, còn có nhà lớn.

Cô ta vốn chỉ là con gái của một thầy giáo nông thôn, sau này theo mẹ Chu Kiều Dung tái giá đến nhà họ Triển, tuy rằng cha Triển chỉ là cán bộ nhỏ nhàn tản, thế nhưng đó cũng là cán bộ, là người ở trong thành phố, sinh hoạt của cô ta và mẹ xảy ra biến chuyển cực lớn.

Cô ta và Chu Kiều Dung cùng dỗ dành cha Triển đến đầu váng mắt hoa, một lòng chỉ hướng về mẹ con các cô, đổi Triển Minh Chiêu xuống nông thôn tham gia sản xuất, sau đó tất cả chỗ tốt của nhà họ Triển đều là của cô ta cùng với em trai cô ta - Triển Minh Kiện.

Mà chị kế Triển Ngải Bình không hay về nhà rất lợi hại, cô là sinh viên đại học trường quân đội, còn ở thành phố lớn như Thượng Hải, càng khiến Triển Ngải Giai khó chịu chính là, "đồ như đàn ông" Triển Ngải Bình lại tìm được người Thượng Hải có điều kiện gia đình tốt còn có văn hóa như Hạ Minh Chương.

Trong âm thầm cô ta mưu tính với Chu Kiều Dung: "Con cũng muốn ở lại Thượng Hải."

"Chỗ chúng so với Thượng Hải cũng thành nông thôn, hai chúng ta chính là đám nhà quê vào thành phố."

"Mẹ không muốn con gái mẹ có một con đường tốt đẹp à?"

Chu Kiều Dung lo lắng: "Triển Ngải Bình cũng không vừa nát vừa ngu như em trai ruột của nó, thành tích của nó tốt, thông minh, là sinh viên đại học."

"Người chị đó của con thông minh thì thông minh, thế nhưng chị ta không có tâm cơ."

Mẹ con cô ta cứ thế quyết định dựa vào chuyện chuẩn bị kết hôn cho Triển Ngải Bình, nghĩ cách chiếm lợi nhiều hơn, càng muốn cho Triển Ngải Giai ở lại Thượng Hải, tìm một đối tượng gia thế tốt.

Trong lòng Triển Ngải Giai nhớ thương một người, chỉ tiếc cô ta không trèo cao nổi, bây giờ lùi lại cầu việc khác, ngóng trông lợi dụng Triển Ngải Bình đạt được mục đích ở lại Thượng Hải tìm đối tượng.

"Đúng vậy, chị Bình Bình, chị là người có bạn trai sắp lập gia đình, nên chú ý một chút, đàn ông đều thích cái đẹp, thoa nhiều kem dưỡng da một chút, là thứ tốt, bôi lên tay trắng mịn ngay."

"Giai Giai, đưa kem dưỡng da con bôi cho chị con bôi một chút đi, thứ này tốn không ít tiền nhỉ? Rất nhiều phụ nữ đều dùng tiết kiệm, nói cho chị con biết tuyệt đối đừng tiết kiệm, thiếu thì mẹ mua cho các con ——"

Triển Ngải Bình tựa như cười mà không cười nhìn hai mẹ con bọn họ kẻ xướng người họa, ở nhà cô, ngủ giường cô, dùng kem dưỡng da của cô, còn ở trước mặt cô nói khoác không biết ngượng mà giả hào phóng.

"Được, sau này mấy hũ kem dưỡng da con để trong ngăn kéo, mỗi ngày sẽ nhớ dùng." Đồ của cô, đương nhiên là khóa vào trong ngăn kéo.

Chu Kiều Dung và Triển Ngải Giai nhìn nhau một lát, lại nói: "Bình Bình, mẹ thương lượng với cha con rồi, con sắp kết hôn, vẫn phải may thêm vài bộ quần áo nữa mới tốt, mẹ dự định đến trung tâm mua sắm chọn mấy xấp vải cho con."