Trần Nghĩa ấm giọng giải thích: "Những người kia là thanh niên trí thức, hàng năm đều có vài người đến thôn chúng ta, mấy năm qua đã có hơn chục người, nhìn thấy hai dãy nhà phía trước không, bọn họ sống ở đó."
Thanh niên trí thức đã có hơn chục người, đến gần, Trần Lộng Mặc mới nhìn rõ diện mạo của bọn họ.
Ăn mặc chỉn chu hơn so với người trong thôn.
Năm nam hai nữ.
Trong đó có một cô gái rất xinh đẹp, phù hợp với thẩm mỹ của thời đại này, mặt trứng ngỗng, mày rậm mắt to, sống mũi cao, tóc thắt hai bím, dáng người cao phải đến một mét bảy, thanh tú động lòng người đứng đó, khiến khung cảnh xung quanh rực rỡ lên không ít.
Trần Lộng Mặc không đi lên như anh tư mà chỉ tò mò liếc nhìn, sau đó quay đi tiếp tục đuổi theo bước chân của mọi người.
"Nếu em sáu muốn bẫy thỏ, để hôm nào anh và anh tư đưa em đi." Tưởng rằng cô gái thích thỏ, Trần Hoài ra vẻ không thành vấn đề nói.
"Mẹ thấy con thèm đòn rồi đúng không, Duật Duật có muốn đi cũng phải đi theo anh hai hoặc cha con, cái đứa tính tình lỗ mãng như con, không lạc đường đã là may lắm rồi." Tào Thu Hoa quay đầu trừng con trai một cái, cảnh cáo cậu ấy đừng có làm loạn.
Thiếu niên sĩ diện, cứng cổ mạnh miệng cãi: "Mẹ à, con đã mười bảy tuổi rồi, sắp mười tám đến nơi, chỉ nhỏ hơn anh hai có hai tuổi, làm sao có thể lạc mất em gái? Mẹ đừng có nói mò nha!"
Trần Tông quay đầu, nhàn nhạt liếc nhìn thằng con thứ ba một cái.
Trần Hoài: "... Khụ khụ... Ừ thì, thằng sáu nè, mẹ nói cũng có lý."
Trần Lộng Mặc: ... Ai là thằng sáu? Anh mới là thằng sáu đó!
Mấy người dần đi xa, không ai nghe thấy nhóm thanh niên trí thức đằng sau đang sợ hãi thán phục, bàn tán không ngớt:
"Ồ! Đó chính là cô gái được bàn tán xôn xao trong thôn sao? Tên gì ấy nhỉ, mặt mũi xinh thật đó, tôi chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp như vậy đâu."
"Nói gì vậy, cô cũng rất xinh mà Tú Tú! Chỉ là hai người đẹp theo hai kiểu khác nhau thôi."
"Hình như trong nhà cô ấy xảy ra chuyện, tới đây lánh nạn thì phải?"
"Mặc kệ cô ấy, có liên quan gì đến chúng ta đâu."
"Người trong thôn rất đoàn kết, mấy suy nghĩ trong đầu thì tốt nhất nên giữ trong lòng, đừng nói ra, chúng ta sống thoải mái hơn rất nhiều thanh niên trí thức, đừng khiến thôn dân phật ý."
"Biết rồi, biết rồi..."
"..."
Đơn vị 738.
Khoảng thời gian này, Trần Vũ Văn đang bận phối hợp với Thiệu Tranh trong kế hoạch huấn luyện của trung đoàn trong năm tới, không được giao nhiệm vụ khác.
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha <3