Tin tức Trình Nịnh sắp xuống nông thôn vừa truyền ra, rất nhiều người trong khu tập thể nhà máy cơ khí đã tìm đến cửa.
Người đầu tiên tới cửa là mẹ của Kỷ Thành Vân, dì Lưu.
Dì Lưu đầu tiên là hỏi Trình Tố Nhã xem có đúng là Trình Nịnh sẽ xuống nông thôn không.
Trình Tố Nhã bất đắc dĩ nói: "Là thật đấy, con bé này quyết tâm phải về nông thôn, nói là không thể làm chuyện hổ thẹn với lương tâm được."
Dì Lưu thở dài, trấn an Trình Tố Nhã một lúc rồi lại nói tiếp: "Thật ra Nịnh Nịnh nói vậy cũng đúng. Vô duyên vô cơ lại để Hàn Đông Nguyên thay Nịnh Nịnh xuống nông thôn, về sau, cô và Nịnh Nịnh cũng khó thẳng lưng mà sống ở nhà họ Hàn được. Bây giờ Nịnh Nịnh xuống nông thôn rồi, cũng coi như là chặn miệng bọn họ."
"Còn chuyện tương lai, cô không cần lo lắng. Lúc trước tôi đã nói với cô rồi, để Thành Vân và Nịnh Nịnh đi lĩnh giấy hôn thú đi. Cô lại nói là Nịnh Nịnh còn quá trẻ, kết hôn quá sớm cũng không tốt, thế thì để con bé xuống nông thôn hai năm, khi nào đến thời điểm thích hợp, lại để con bé quay lại thành phố kết hôn với Thành Vân... Chao ôi, cũng thật là trùng hợp, Thành Vân lại có việc phải xuống địa phương mất rồi, chứ không thì để thằng bé đưa Nịnh Nịnh đi."
Trình Tố Nhã gượng cười, nói: "Công việc quan trọng hơn, với cả Nịnh Nịnh phải đi với cả đoàn. Cho dù Thành Vân có ở đây thì cũng không thể để thằng bé tiễn được."
Cứ thế nói chuyện phiếm một hồi, dì Lưu lại có chút ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
Trình Tố Nhã nói: "Mẫn Phân, có phải chị có gì muốn nói không?"
Dì Lưu cảm thấy xấu hổ, do dự một chút rồi mới nói: “Quả thật có chút chuyện. Bà cụ nhà tôi nghe nói Nịnh Nịnh xuống nông thôn thì bảo… Lúc này lại nói ra chuyện này, thật sự là…”
Dì Lưu lắc đầu, thở dài, cầm tay Trình Nịnh, trìu mến nhìn cô, sau đó mới nói tiếp với Trình Tố Nhã: “Là chuyện công việc của Nịnh Nịnh, bà cụ nói, nếu Nịnh Nịnh sắp phải về quê thì trước sau gì công việc của con bé cũng phải giao lại cho người khác. Ý của bà cụ nhà tôi là, Nịnh Nịnh có thể tạm thời giao lại công việc của mình cho Hiểu Như được không, để Hiểu Như không cần phải xuống nông thôn nữa. Chờ hai năm sau, Nịnh Nịnh trở về, Hiểu Như cũng đã ổn định ở thành phố rồi, đến lúc đó để nó trả lại công việc cho Nịnh Nịnh..."
Trình Tố Nhã biến sắc.
"Hiểu Như" trong miệng dì Lưu là em họ của Kỷ Thành Vân, bằng tuổi với Trình Nịnh, nhưng cô ấy lại học thấp hơn một lớp, tháng sau mới tốt nghiệp phổ thông, nếu đến lúc đó cô ấy không có việc làm thì sẽ phải xuống nông thôn.
Dì Lưu vội nói: "Tố Nhã, tôi cũng biết lời bà cụ nói không tin được. Công việc đã vào tay rồi, chắc chắn bà cụ sẽ không dễ dàng nhả ra đâu. Nhưng mà,"
Dì Lưu chân thành nói tiếp: "Cô cũng biết mà, tình cảm của Thành Vân với Nịnh Nịnh là thế nào. Cho dù ra sao đi nữa, phía bọn tôi sẽ không bao giờ thay đổi. Còn về phần cái xuất công việc kia, tôi nghĩ, tôi chỉ là người truyền đạt, cô và Nịnh Nịnh có yêu cầu gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ ở giữa thương lượng cho đôi bên."
Trình Tố Nhã mím môi, không nói tiếng nào.
Cả căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
Dì Lưu cũng có chút xấu hổ thay cho mẹ chồng mình, dì ta biết tính mẹ chồng, nói cái gì mà sau này sẽ trả lại công việc cho Trình Nịnh, nhất định là có ý muốn lấy không phần công việc này.
Cân nhắc một lúc, vừa đang định nói thêm vài lời thì Trình Nịnh – vốn nãy giờ vẫn im lặng nghe bọn họ nói chuyện, lại lên tiếng.
Cô gạt đi bàn tay đang nắm lấy tay mình của dì Lưu, cười nói: "Dì Lưu, cám ơn ý tốt của dì. Nhưng công việc này vốn là của anh Ba cháu, trước đó chỉ là tạm thời cho con mượn thôi, anh ấy cũng đã có sắp xếp về sau rồi. Còn về chuyeenh kết hôn, cháu thấy dì cũng không cần phải lo lắng đâu ạ. Dì Lưu, cháu chưa bao giờ có ý định kết hôn với anh Thành Vân cả. Cháu và anh ấy vốn không thân, hơn nữa,"
Cô vô cùng nghiêm túc mà nhìn dì Lưu, nói: "Dì Lưu và anh Thành Vân đều là người có chí hướng cao xa, nói không chừng sau này còn có thể cưới về một cô gái có thể giúp ích cho tiền đồ của chú Ky và anh Thành Vân. Thế nên sau này dì Lưu cũng không cần tùy tiện nói đến chuyện kết hôn của cháu với anh Thành Vân làm gì, sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của cháu đấy ạ."
Dì Lưu nhìn Trình Nịnh, cả người dì ta như bị sét đánh.