Sao lại cứng đầu như thế chứ. Lưu Lệ Na hé miệng, vừa định khuyên nhủ thêm vài câu thì đã nghe Tưởng San San nói: “Chờ tuyết tan, em sẽ lên công xã làm giấy đăng ký kết hôn với Lý Thắng.”
Mọi người đều giật mình. Muốn nói gì đó, nhưng rồi lại trầm mặc.
Thảo nào hôm nay tính tình Tưởng San San lại cáu kỉnh thế.
Đưa ra quyết định này, có lẽ là giống như một sợi dây đã căng đến giới hạn của nó rồi.
Khi Tưởng San San ra ngoài lấy nước, Triệu Chi mới hỏi Lưu Lệ Na: "Chị Lệ Na, Lý Thắng là ai vậy? Chị San San nói đi lãnh giấy chứng nhận, sao mọi người lại đều im lặng thế ạ?"
Lưu Lệ Na liếc Triệu Chi một cái, nói: "Đó là con trai của kế toán Lý của đại đội ta. Anh ấy đang làm giáo viên trên trường tiểu học của công xã. Có công việc tốt, con người cũng không tồi, anh ấy đã thích San San được vài năm rồi."
Quả thực, ở nơi này, điều kiện như vậy cũng xem như là không tồi.
Nhưng Tưởng San San lại không thích anh ta.
****
Bên này, Trình Nịnh cũng vừa trở về ký túc xá, đang cùng mọi người nói về chuyện này.
Vương Hiểu Quyên nói: "Thật sự là không thể hiểu nổi, tính tình cái kiểu gì thế không biết. Bình thường trông khó ở thì cũng thôi đi, lại còn giở trò bắt nạt người mới mà coi được à?”
Sau đó cô ấy lại quay qua nói với Trình Nịnh: "Vừa rồi em nói lại cô ta đúng lắm, khúc cuối cùng nói rất đúng! Nên như vậy, vì sao lại phải nhường nhịn cô ta chứ, cô ta nghĩ mình là ai nào? Còn bày đặt tâm trạng không tốt, chỉ cần tâm trạng không tốt thì lớn hơn cả trời à!"
Trình Nịnh lắc đầu cười nói: "Em mắng vậy cũng coi như là xong rồi. Ngược lại là cô ấy, có lẽ bây giờ cô ấy thật sự gặp phải chuyện gì khó khăn không chừng. Chút nữa mấy chị phải kể sơ về mấy người bên đó cho em biết với, như vậy sau này cũng chung sống với nhau hơn."
Cô cần phải tìm hiểu kỹ bối cảnh, tính cách và hành vi của các thanh niên tri thức khác ở đây mới được.
Cô vẫn luôn cảm thấy việc Hàn Đông Nguyên đánh chết người có chút gì đó kỳ quặc.
Tuy rằng tính tình của Hàn Đông Nguyên không được tốt, nhưng anh không phải là người hành sự không đúng mực. Những chuyện phát sinh sau đó cũng rất kỳ lạ.
Thế nên cô phải điều tra cẩn thận trước xem sao. Nhưng mà những chuyện này cũng không vội.
Cô quay đầu hỏi Chu Hiểu Mỹ đang rất hứng thú ngồi nghe bọn họ nói chuyện: "Hiểu Mỹ, sao cô lại ở đây? Cô có chuyện gì đến tìm tôi à?"
Trình Nịnh thấy đôi mắt Chu Hiểu Mỹ đỏ hoe, tuy rằng tinh thần cô ấy có vẻ không tồi nhưng lại không có vẻ rạng rỡ như thường ngày.
"Ừm, là có chút việc."
Chu Tiểu Mỹ thoải mái nói: "Người mà tôi đã đính hôn ấy, tối qua anh ta chạy đến tìm tôi, nói là có một nữ thanh niên tri thức của đại đội bên đó bị rơi xuống sông, anh ta nhảy xuống cứu cô ấy lên. Bởi vì trong tình trạng khẩn cấp nên anh ta đã giúp cô ấy thay quần áo, nhìn thấy hết người cô ấy rồi, thế nên anh ta muốn chịu trách nhiệm với cô ấy, muốn cùng tôi từ hôn."
Vị hôn phu của Chu Hiểu Mỹ là con trai kế toán của đại đội bên cạnh, cũng là là giáo viên của trường tiểu học đại đội họ. Ở vùng núi hẻo lánh này, điều kiện như thế đã được coi là rất tốt rồi.
Mọi người: ...!!!
Đột nhiên, tất cả mọi người đều quên mất mấy chuyện vụn vặt như Trình Nịnh cãi nhau với người trong ký túc xá, một đám đều sững sờ nhìn Chu Hiểu Mỹ.
Nhưng nhất thời lại không biết phải nói gì.
Một lúc sau, Hứa Đông Mai - người lớn tuổi nhất, chính chắn nhất trong phòng này mới lên tiếng: "Đã như vậy thì từ hôn cũng được. Điều kiện của cô tốt thế cơ mà, nhất định có thể tìm được một mối tốt hơn thôi. Đừng vì người như vậy mà buồn làm gì, không đáng."
Việc này vừa nghe đã thấy kỳ lạ.
Bọn họ xuống nông thôn đã lâu, đại đội này dù ở nơi hẻo lánh nhưng mỗi chủ nhật và ngày nghỉ bọn họ đều sẽ đi lên công xã một chuyến, chưa từng mất liên lạc với thanh niên tri thức ở các đại đội khác bao giờ. Thế nhưng bọn họ nào đã từng nghe nói qua chuyện này đâu?