Chương 2 - Sống lại 2



Hàn Đông Nguyên về nông thôn, đầu tiên là chống lũ cứu người mất đi một cái cánh tay, sau đó thì bởi vì chuyện ngoài ý muốn mà bị bỏ tù mười năm, cuộc sống của Trình Tố Nhã ở nhà họ Hàn sao có thể được mô tả đơn giản bằng mấy từ “ngột ngạt” được?

Hơn nữa, còn cả chú Hà và bà cụ Hàn, những người vẫn luôn rất tốt với cô nữa…

Kiếp trước, khi Hàn Đông Nguyên lần đầu tiên xảy ra chuyện, Trình Nịnh đã phải chịu đựng rất nhiều sự tra tấn về mặt tâm lý. Đến khi anh bị bỏ tù, cô cho rằng mình đã hoàn toàn huỷ hoại anh, đó càng là gánh nặng mà cô không thể gánh nổi. Sau đó, trong một lần ngoài ý muốn, cô đã qua đời.

Những sau khi cô qua đời lại không hề bị mất ý thức hay là đầu thai gì đó, mà biến thành một mạt ý thức, bị nhốt ở trong nhà họ Hàn. Phần lớn thời gian cô đều hôn mê, thỉnh thoảng mới tỉnh, nhưng cô lại chỉ có thể du đãng trong nhà họ Hàn chứ không thể ra khỏi cổng nửa bước.

Mãi cho đến mười mấy năm sau, Hàn Đông Nguyên dọn ra khỏi nhà họ Hàn, cô đi theo Hàn Đông Nguyên, lại bị mắc kẹt trong ngôi nhà mới của anh.

Cũng không biết có phải là vì cô mắc nợ anh cho nên mới bị vây lại, không thể siêu sinh, hay là còn có nguyên nhân gì khác nữa không?

Nghĩ đến những cái đó, trong lòng cô lại bị ép tới không thở nổi.

Cô hít một hơi, thấy cô mình vẫn trầm ngâm phản đối, cô mới kiên trì nói tiếp: “Cô à, cô để cháu đi đi mà. Thật ra cháu không thích làm việc ở công ty kiến trúc kia đâu, ở nhà cũng không thoải mái, còn không bằng đi xuống nông thôn cho rồi. Cô biết chuyện cháu mong muốn nhất chính là vào đại học mà, cô cứ để cháu xuống nông thôn mấy năm, như vậy thì sẽ khiến không khí trong nhà tốt hơn một chút, cháu cũng vui vẻ nữa… Về quê còn có cơ hội được đề cử vào đại học, nơi đó còn là quê quán của chú, cháu chỉ cần ở đó thể hiện thật tốt, biết đâu sẽ có cơ hội được đề cử vào đại học thì sao.”

Thật ra, khoảng hơn hai năm nữa thì kỳ thi đại học sẽ được khôi phục, cô không cần chờ cơ hội được đề cử vào đại học mà chỉ cần tham gia kỳ thi tuyển sinh là được.

Trình Tố Nhã cuối cùng cũng buông lỏng một chút.

Nhưng mà... Bà liếc nhìn cô cháu gái da non thịt mịn, nói: “Không chỉ là vấn đề an toàn, Nịnh Nịnh, con về nông thôn là phải làm việc đồng áng. Đó không chỉ đơn thuần là trải nghiệm một chút thôi đâu, mà phải làm việc từ sáng sớm đến tối mịch, điều kiện ăn ở có thể khó khăn hơn cháu tưởng tượng nhiều..."

"Không sao đâu ạ." Trình Nịnh cười nói: "Cô à, vậy thì cô cho cháu thêm một ít tiền và tem phiếu, cháu cam đoan là sẽ không để mình chịu khổ đâu. Dù sao cháu cũng không dựa vào công điểm để ăn cơm, kiếm ít công điểm một chút là được. Hơn nữa, cháu mang theo nhiều đồ như vậy, đó còn là quê quán của chú, chắc chắn cháu có thể tìm được công việc nào nhẹ nhàng hơn một chút, không đến mức như cô nói đâu. Với lại, cho dù anh Ba có không thích cháu đi chăng nữa, nếu cháu đến anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ không để mặc cháu đâu."

Khi Trình Tố Nhã một lần nữa nghe cháu gái mình nhắc đến Hàn Đông Nguyên, nghĩ đến bộ dạng ác liệt kia của cậu ta, tròng lòng bà không những không thả lỏng được mà còn thấy bức bối hơn.

Bà im lặng một lúc rồi mới nói: "Thế Thành Vân thì sao? Cháu đột nhiên quyết định xuống nông thôn như vậy, có nói qua với cậu ấy chưa?"

Kỷ Thành Vân?

Trình Nịnh sửng sốt.

Nói thật, nếu không phải cô của cô nhắc tới, đã mấy chục năm, cô cũng đã sớm quên luôn người này rồi.

Đúng nhỉ, giờ phút này, trong cuộc đời cô vẫn còn một người như vậy.

Nhà họ Kỷ và nhà họ Trần là hàng xóm cũ.

Mẹ của Kỷ Thành Vân, dì Lưu, cũng có quen biết với cô của cô, hai nhà lui tới cũng không ít.

Cô nhớ là, ban đầu khi cô nói mình phải xuống nông thôn, dì Lưu còn từng đề nghị hay là cô và Kỷ Thành Vân kết hôn đi. Lúc đó, cô của cô còn cảm thấy hơi do dự đấy chứ, nhưng cô thì không muốn phải kết hôn sớm như vậy, cuối cùng, vì Hàn Đông Nguyên nói sẽ thay cô xuống nông thôn, chuyện này mới cho qua.

Nhưng kiếp trước, cô không xuống nông thôn, cô và Kỷ Thành Vân cũng không có bất kỳ một tương lai nào.

Cô nhớ rằng không bao lâu nữa, có lẽ mùa hè này, Kỷ Thành Vân sẽ được đề cử vào đại học.

Hàn Đông Nguyên xảy ra chuyện như vậy khiến tinh thần cô sa sút, bên ngoài bắt đầu có người nói cô là đồ sao chổi, ai dính vào cô thì đều gặp xui xẻo. Ba cô là bị cô khắc chết, Hàn Đông Nguyên cũng bị cô khắc mà xui xẻo thương tật, thậm chí việc Trình Tố Nhã không có con cũng là vì giữ cô ở bên người...

Bởi vì những điều này, bà cụ nhà họ Kỷ không cho phép dì Lưu và Kỷ Thành Vân qua lại với nhà cô nữa.

Sau đó, hình như là Kỷ Thành Vân kết hôn với một người bạn đại học, là con gái của phó giám đốc Cục Công nghiệp Bắc Thành thì phải.

Sau khi chú của cô rời khỏi cương vị giám đốc nhà máy cơ khí, người mới lên nhậm chức chính là ba của Kỷ Thành Vân – Kỷ Vinh.

Những chuyện đó còn quá xa vời.

Cũng không liên quan gì đến cô cả.

Cô lắc đầu nói: "Cô à, cháu và Kỷ Thành Vân chẳng liên quan gì nhau cả. Cháu có về nông thôn hay không cũng không liên quan gì đến anh ấy hết."