Đoạn hội thoại và biểu cảm của hai người họ thực sự quá kỳ quái.
Chủ yếu là vì người được nhắc đến là Hàn Đông Nguyên.
Nếu nói Liêu Thịnh trông giống tên ngốc đơn bào thì Hàn Đông Nguyên... Cái bộ dạng kia của Hàn Đông Nguyên chính là người hay quỷ cũng đừng nên bén mảng lại gần.
Tuy rằng anh cũng có quan hệ không tồi với người trong đại đôi. Nhưng thử tưởng tượng một cô gái không được anh đồng ý mà lấy chăn của anh dùng đi…
Nghĩ cũng chẳng dám nghĩ đến nữa là!
Nhưng bây giờ chuyện lại thực sự xảy ra như thế. Ánh mắt của mọi người không ngừng đảo quanh Trình Nịnh và Liêu Thịnh, Vương Hiểu Quyên vốn hay buôn chuyện lại còn thẳng tính, thế là không nhịn được mà hỏi hai người họ: "Thanh niên tri thức Liêu, thanh niên tri thức Trình là đối tượng của anh hả?"
"Không phải không phải." Liêu Thịnh bị dọa cho hết hồn.
Anh ta nào dám. Một đám anh em bọn họ, không ai dám hết.
Ai mà dám ngấp nghé đến cô chứ? Không sợ bị tên trâu bò Hàn Đông Nguyên đánh chết à?
"Thế thì là đối tượng của thanh niên tri thức Hàn à?" Mã Đình Đình hỏi.
Cho dù không phải là đối tượng của Liêu Thịnh thì Mã Đình Đình vẫn có chút không yên tâm, chỉ khi chứng thực được phỏng đoán kia của mình thì cô ấy mới có thể thở ra được.
Liêu Thịnh đang thu dọn giường chiếu cho Trình Nịnh, nghe Mã Đình Đình nói nói vậy, anh ta suýt chút nữa làm rơi chăn của Trình Nịnh xuống đất luôn. Nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng khó ở kia của Hàn Đông Nguyên, anh ta cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng hết cả lên rồi.
Anh ta trừng mắt nhìn Mã Đình Đình: "Cô nói nhảm cái gì vậy! Đông Nguyên có tìm ai thì cũng không thể tìm em ấy! Đây là em gái hàng xóm của bọn tôi, được người nhà dặn dò gửi gắm phải chăm sóc giúp đỡ. Cô đừng có ăn nói bậy bạ, đắc tội Đông Nguyên, quay đầu lại cô liền ra sau núi kiếm củi đi!"
Mã Đình Đình: ...Đến mức này luôn?!
Cô ấy tức giận quay đầu đi.
Trình Nịnh nhìn Liêu Thịnh rồi lại nhìn Mã Đình Đình, cuối cùng cũng phát hiện ra điểm không thích hợp. Người bạn cùng phòng này của cô rõ ràng đối xử với Liêu Thịnh hơi khác một chút thì phải.
Liêu Thịnh thì vẫn vô tư như vậy, nhưng trên thực tế, anh ta vẫn đối xử với thanh niên tri thức Mã này hơi khác một chút...
Cô không thể làm xáo trộn nhân duyên của Liêu Thịnh được! Nếu không cũng thực có lỗi với dì Liêu rồi!
Thế là cô lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm túc giải thích với Mã Đình Đình: "Tôi, Liêu Thịnh và thanh niên tri thức Hàn mà cậu nhắc tới đều sống trong cùng một khu nhà với nhau, tôi lại còn có họ hàng xa với thanh niên tri thức Hàn nữa. Vậy nên khi biết tôi xuống nông thôn, cô tôi mới gặp người lớn trong nhà họ, nhớ bọn họ giúp đỡ tôi một chút. Thế nên cậu xem, dù thanh niên tri thức Liêu có không thích thì anh ấy vẫn phải giúp một tay. Qua mấy hôm nữa, tôi đã quen với cuộc sống ở nơi này rồi thì nhất định sẽ không làm phiền thanh niên tri thức Liêu nữa đâu. Cô nhất định đừng có hiểu lầm đó."
Mã Đình Đình đỏ mặt. Không thèm so đo với mấy lời khó nghe vừa rồi của Liêu Thịnh, Mã Đình Đình ngại ngùng nói: "Hiểu lầm cái gì chứ. Nhưng ở bên ngoài vẫn phải chú ý một chút, nếu không phía con gái như chúng ta vĩnh viễn là bên thiệt thòi."
Trình Nịnh nhìn cô ấy, cười nói: "Tôi biết, cậu yên tâm, không sao đâu."
Nói xong, cô dừng một chút, mỉm cười liếc nhìn Liêu Thịnh, sau đó giải thích với Mã Đình Đình: "Cậu xem, thanh niên tri thức Liêu cũng rất đúng mực, bằng không sao anh ấy phải mượn chăn đệm của thanh niên tri thức Hàn cho tôi chứ? Chính là để tránh tị hiềm đấy."
Mọi người: ...Thế thanh niên tri thức Hàn thì sao? Không cần phải tránh tị hiềm à?
Dường như nhìn ra nghi vấn của mọi người, Trình Nịnh cười nói tiếp: “Chờ thanh niên tri thức Hàn trở về, mặt nhất định sẽ đen như Bao Công mất… Thanh niên tri thức Liêu cũng là nhân lúc thanh niên tri thức Hàn đi vắng mới dám làm vậy. Nhưng mà dù sao thì thanh niên tri thức Hàn cũng sẽ không tìm đối tượng ở đây đâu, thế nên có bị hiểu lầm cũng chẳng sao.”
Nhân cơ hội này thanh minh cho Liêu Thịnh, cô cũng muốn làm rõ rằng Hàn Đông Nguyên sẽ không nói chuyện yêu đương với bất kỳ ai ở đây hết.
... Cô không muốn trì hoãn nhân duyên của Liêu Thịnh, nhưng sau khi Hàn Đông Nguyên xảy ra chuyện, cùng không có bất kỳ cô gái nào xuất hiện bên cạnh anh nữa.
Trước khi những chuyện kia chưa giải quyết xong, tốt nhất là không cần cành mẹ đẻ cành con làm gì.
"A!" Mọi người ngạc nhiên nhìn Trình Nịnh, ngay cả Mã Đình Đình cũng quên cả xấu hổ mà tò mò nhìn cô.
Vương Hiểu Quyên tiếp tục phát huy năng lực hóng chuyện của mình: "Tại sao, tại sao thanh niên tri thức Hàn lại nhất định sẽ không tìm đối tượng ở đây... Anh ta có đối tượng ở Bắc Thành rồi à?"
"Em cũng không biết nữa." Trình Nịnh nghiêm túc nói: “Nhưng trước khi đến đây, em có nghe bà nội Hàn nói là trong mấy năm thanh niên tri thức Hàn xuống nông thôn này, nếu có đối tượng thì sẽ không may mắn, cho nên nhất định không được tìm đối tượng ở đây đâu."
Mọi người: Hở!!! Thật hay giả vậy trời?
Ngay cả Liêu Thịnh cũng kinh ngạc mà nhìn Trình Nịnh. Chuyện này cả anh ta cũng không biết đâu!
Nhưng anh ta cũng không hề hoài nghi cô chút nào. Cô cần gì phải nói dối như vậy chứ.
Mọi người quả thực ngạc nhiên đến nỗi quên hết những chuyện khác luôn.