Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Trọng Sinh Chi Bạch Nguyệt Quang Đoản Mệnh

Chương 16 – Nghiêm túc mà nói hươu nói vượn 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này Từ Kiến Quốc còn chưa đi, nghe thấy tiếng Liêu Thịnh thì quay qua nhìn anh ta, rồi lại nhìn Trình Nịnh, cuối cùng mới hỏi: "Hai người biết nhau à?"

"Vâng."

Liêu Thịnh còn chưa lên tiếng thì Trình Nịnh đã đáp lời, nhưng vẫn là nhìn về phía Liêu Thịnh, hỏi anh ta: "Anh Liêu Thịnh, anh Ba của em đâu?"

Liêu Thịnh hơi hé miệng, cuối cùng anh ta cũng phản ứng lại, đi lên trước, rất tự nhiên mà vươn tay xách hành lý của Trình Nịnh trên mặt đất lên, nói với cô: "Đi lên huyện rồi, ngày mai mới về."

Nói xong, anh ta liếc nhìn ra bên ngoài, cau mày nói: “Tuyết rơi rồi, vậy thì chắc phải hai ngày nữa mới về được.”

Sau đó anh ta mới hỏi Trình Nịnh: "Còn em là làm sao? Tới đây thăm anh Ba của em à?"

Sao có thể, quan hệ của hai người làm gì tốt đến thế.

Anh ta là bạn thuở nhỏ của Hàn Đông Nguyên, với chuyện này thì anh ta là người rõ ràng hơn ai hết. Với cái tính khí kia của Đông Nguyên, người ta chỉ cần nhắc đến ‘em gái’ này của anh thôi là đã đủ để anh khó chịu ra mặt rồi.

"Không phải." Trình Nịnh lắc đầu.

Hàn Đông Nguyên đã đi ra ngoài rồi à? Cô có chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cô cười nói: "Không phải là đến thăm anh ấy đâu ạ, bây giờ em cũng là thanh niên tri thức xuống nông thôn rồi."

"Xuống, xuống nông thôn?" Liêu Thịnh quả thực là chấn kinh rồi.

"Thế, thế còn công việc của em thì sao?" Thiếu chút nữa là anh ta chửi thề ra tiếng luôn.

Ban đầu, Đông Nguyên không nghĩ nhiều mà cứ thế thay cô xuống nông thôn, lại còn nhường lại công việc của mình cho cô nữa. Hồi mới về đây, mặt anh khó ở đến chừng nào, cả đoạn thời gian đó không ai dám đυ.ng đến anh, thuốc cũng hút không biết bao nhiêu là điếu.

Sao, sao bây giờ cô lại tự mình chạy xuống đây rồi?

"Cho người khác rồi ạ." Một nghìn đồng và một xấp tem phiếu dày cộp vẫn còn đang nằm trong túi cô đây nè.

Có một nghìn tệ này, lại cộng thêm các loại tem phiếu nữa, không cần người nhà cho thêm thì cũng đã đủ để cô ăn ngon uống tốt ở đây rồi.

...Tuy rằng cô định sẽ trả lại nó cho Hàn Đông Nguyên.

Liêu Thịnh: "..."

Cứ thế nhẹ nhàng một câu ‘đã cho người khác rồi’?

Từ Kiến Quốc và Mẫn Nhiên vẫn còn đang đứng đó tò mò về mối quan hệ giữa Trình Nịnh và Liêu Thịnh. Hai người họ cũng nghe thấy Trình Nịnh hỏi "Anh Ba của em đâu?" và cả câu trả lời của Liêu Thịnh nữa.

Mẫn Nhiên thì không biết, còn Từ Kiến Quốc lại lập tức nghĩ ngay đến Hàn Đông Nguyên. Nhưng cô gái này không phải là họ Trình à?

"Em gái Đông Nguyên hả?" Từ Kiến Quốc hỏi.

Gân xanh của Liêu Thịnh không kiềm được mà giật giật. Đông Nguyên ghét nhất là người ta nói cô là em gái anh. Cô gái nhỏ lớn lên bắt mắt như vậy, trong nhóm bọn họ không phải là không có ai có hứng thú với cô. Nhưng bọn họ chỉ mới lộ ra một chút ý tứ thì đã bị vẻ mặt lạnh lùng kia của Đông Nguyên dọa cho sợ chết khϊếp rồi. Thế là sau đó bọn họ nhiều nhất cũng chỉ dám đứng từ xa mà nhìn một cái, trong lòng thầm mắng một câu ‘đồ phá hoại’.

...Sao mà đến đây rồi lại vẫn gặp phải chuyện này vậy trời?

Đương nhiên anh ta sẽ không cho rằng Trình Nịnh vì theo Đông Nguyên mà chạy đến đây rồi. Hai người này ấy à, không ngồi chung một mâm nổi.

Anh ta ở cùng khu nhà với bọn họ cũng đã mười mấy năm rồi, còn có thể chưa rõ hay sao?

Liêu Thịnh lầm bầm "À" một tiếng, nói, "Cũng không hẳn."

Trước khi Đông Nguyên quay lại, anh ta không muốn dính dán quá nhiều vào chuyện này. Nhưng mà anh ta cũng không thể mặc kệ Trình Nịnh được. Dù thế nào đi nữa, cô vẫn là một cô em gái mà anh ta đã nhìn từ nhỏ đến lớn.

Liêu Thịnh xách hết hành lý của Trình Nịnh lên. Vóc người anh ta cao lớn, chút chuyện nhỏ nhặt này hoàn toàn không thành vấn đề. Thấy trước mặt còn có một nữ thanh niên trí thức khác ngại nói chuyện, anh ta cũng tiện tay xách giúp cô ấy một cái túi lớn luôn, sau đó trực tiếp đi về phía ký túc xá của nữ thanh niên trí thức. Đi vài bước mới chợt nhớ ra, thế là xoay người hỏi Trình Nịnh: "Phòng nào?"

Từ Kiến Quốc cũng phản ứng lại, tiến đến giúp Mẫn Nhiên xách chiếc túi còn lại trên tay cô ấy, nói: “Phòng phía sau ấy.”

Khi mấy người họ đi ngang qua căn phòng đầu tiên của ký túc xá nữ, Triệu Chi cũng vừa đặt đồ đạc xuống và chào bạn cùng phòng. Khi cô ta đang ra đóng cửa phòng lại thì thấy Từ Kiến Quốc và một thanh niên cao lớn khác đang giúp Trình Nịnh và Mẫn Nhiên mang hành lý của họ đến ký túc xá. Cô ta vô thức siết chặt bàn tay đang nắm lấy khung cửa, mím môi.

Có điều mấy người đó lại không nhìn thấy Triệu Chi, cứ thế mà đi ngang qua thôi.

Cả ba người cũ trong phòng ký túc xá của cô đều đang có mặt.

Trong đó có một người lúc nãy cô đã gặp, tên là Hứa Đông Mai. Hai người còn lại là Vương Hiểu Quyên và Mã Đình Đình.

Chiếc giường đất sưởi ấm trong phòng này có hình chữ U. Ban đầu là ba người ngủ cạnh nhau ở phần giường đối diện cửa, phần nhô ra ở hai bên được dùng làm bàn.

Bọn họ cũng đã biết là sẽ có hai người mới đến ký túc xá, nên cũng thảo luận riêng với nhau từ trước.
« Chương TrướcChương Tiếp »