Là một đứa trẻ có lương tâm.
Mã Giang Mẫn vỗ vỗ vai Tần Trân, rồi mới nói to: "Nhân phẩm của đội trưởng Diệp, đó là tiếng tăm lừng lẫy trong vòng mười dặm. Chú ấy chắc chắn sẽ tốt với các cháu.
Nhưng kiểu tốt đó là tốt với xã viên... bây giờ chúng ta là một gia đình rồi mà."
Nói xong, bà quay đầu nhìn Diệp Thành Điền: "Anh rể, sau này cũng để Trân Tử và Mộc Mộc gọi anh là cậu cùng với Đậu Đậu nhà em nhé! Với cháu trai, cháu gái của mình, anh phải đối xử đặc biệt đấy!"
Diệp Thành Điền: "..."
Việc kéo quan hệ một cách trắng trợn như vậy, nếu là người khác, Diệp Thành Điền chắc chắn sẽ quay mặt đi ngay lập tức.
Nhưng Mã Giang Mẫn tỏ ra quá thẳng thắn.
Bà đang công khai nói với tất cả mọi người có mặt rằng, mình muốn dùng rễ nhân sâm để đổi lấy sự đối xử đặc biệt của oonh ta đối với nhà họ Tần.
Sự trắng trợn này khiến người ta không thể từ chối được.
Diệp Thành Điền im lặng một lúc, rồi gật đầu "Em yên tâm, anh đồng ý."
Còn thím Quế Hoa bên cạnh chẳng quan tâm hai người này đang đánh cờ gì.
Sau khi xác định chắc chắn sẽ có rễ nhân sâm, bà ta hào hứng vỗ ngực: "Em gái à, chỉ cần chị còn ở làng này một ngày, Trân Tử và Mộc Mộc sẽ không bị bắt nạt đâu! Em tin chị đi, từ nay về sau chúng nó chính là con của chị!"
Nghe bà ta nói vậy, Mã Giang Mẫn lập tức nở một nụ cười biết ơn, còn không quên kéo Tần Trân và Tần Mộc lại, bảo họ ngay lập tức đổi cách xưng hô thành mợ.
Hai người rõ ràng đã hoàn toàn bị màn này làm cho choáng váng.
May mà trong lòng họ cũng hiểu rõ, mẹ của Đậu Đậu đang giúp đỡ họ.
Vì vậy họ rất ngoan ngoãn, lập tức gọi Diệp Thành Điền và thím Quế Hoa là cậu mợ.
Nghe mà Diệp Thành Điền cảm thấy như có gì đó mắc kẹt trong lòng, không lên không xuống được, nhưng lại không thể không đáp lại.
Mãi đến khi rời khỏi sân nhà họ Tần đã lâu, ông ta vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, không biết mình đã làm sao nữa?
Thuốc còn chưa có trong tay, sao lại trở thành chiếc ô bảo vệ cho nhà họ Tần rồi?
—
Sau khi vợ chồng Diệp Thành Điền rời đi, Mã Giang Mẫn và con trai con gái cuối cùng cũng bước vào nhà họ Tần.
Những chuyện vừa xảy ra quá khó tiêu hóa, đến lúc này Tần Trân và Tần Mộc trông vẫn còn hơi ngơ ngác.
Đừng nói hai đứa, ngay cả Điền Hướng Đông lúc này vẫn đang trong trạng thái bàng hoàng, không thể thoát ra được.
Điền Hướng Đông hoàn toàn không dám tin mẹ mình bình thường ít nói như một cái bình hồ lô bị cưa miệng, sao lại đột nhiên biến thành như vậy?
Những lời nói từ miệng bà cứ tuôn ra liên tục, nghe có vẻ sâu sắc đến nỗi ngay cả anh ấy cũng không hiểu!
Hơn nữa, chỉ với vài câu nói, bà đã kết thân với đội trưởng đội sản xuất của thôn Tiểu Diệp, nhận họ hàng kết nghĩa cho mình và hai anh em nhà họ Tần?!
Anh ấy hơi bối rối nhìn về phía Mã Giang Mẫn, chỉ cảm thấy trước đây mình thực sự quá không hiểu mẹ!
Còn Điền Đậu Đậu thì không có cảm giác gì đặc biệt.
Trước khi vào cửa, mẹ dặn cô không được nói chuyện, cũng không được làm ồn, nên cô ngoan ngoãn cuộn mình trong lòng anh trai giả vờ như một con cút.
Thêm vào đó, những lời mẹ và bà già xấu xa nói cô cũng không hiểu, thời gian lâu rồi, Đậu Đậu cảm thấy mình sắp ngủ gật.
Bây giờ cuối cùng mẹ và mọi người cũng nói xong, Đậu Đậu rất vui.
Cô nhảy ra khỏi vòng tay của Điền Hướng Đông rồi lao vào người Tần Trân, hào hứng nhảy nhót: "Anh trai, anh trai, Đậu Đậu mang đồ ăn ngon cho các anh đấy, nhiều lắm, nhiều đến thế này này!"
Nói xong, cô đứng thẳng người, dang hai tay ra xa nhất có thể để diễn tả số lượng rất nhiều, rồi đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm vào Tần Trân, vẻ mặt như đang cầu xin được khen ngợi.
Nhìn cảnh này, tất cả mọi người đều không nhịn được lộ ra nụ cười yêu thương. Thậm chí Tần Trân còn trực tiếp ngồi xuống bế cô lên.