Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khán giả phản ứng quá nhiệt liệt, cho tới khi chủ nhiệm Trương lên tiếp lời duy trì trật tự, trấn tĩnh mọi người.
Tần Nhu hát một bài "Tổ quốc ta", lúc chào cảm ơn rồi đi xuống sân khấu, chân cô đã mềm nhũn.
Tim cô đập thật nhanh, không kìm được vỗ ngực mình một cái, trong đầu nghĩ: Quá đáng sợ, tất cả đều là người đàn ông đè ép tinh thần.
Tình huống như vậy, cô đã gặp qua ở đâu?
Tần Nhu khi còn đi học là học ban xã hôi, trong lớp nữ nhiều hơn nam, sau đó đậu đại học sư phạm, trong lớp số lượng nam sinh thì không cần phải nói, đối với các giáo sư mà nói, nam sinh là một vật thể hiếm có, trận đấu bóng rổ trong khoa cũng không tìm đủ người.
Sau khi tốt nghiệp, không cần phải nói, cô đến trường mẫu giáo làm giáo viên, mỗi ngày đều nhìn thấy những bạn nhỏ ngây thơ, đáng yêu.
Hôm nay, đứng trên sân khấu nhìn thấy nhiều người con trai xa lạ như vậy, Tần Nhu cảm thấy mình bị bức bách.
Chính là tim đập rộn lên.
Hơn nữa ngày đó bị người đàn ông trung niên cầm dao đâm sau lưng, hôm nay Tần Nhu đối với những người đàn ông lớn tuổi xa lạ, tự nhiên sinh ra một cảm giác sỡ hãi.
Cô mới vừa rồi ở trên sân khấu, cố gắng tưởng tượng bọn họ là những bạn nhỏ ở trường mẫu giáo, lúc này mới vững vàng hát xong rồi đi xuống.
Bây giờ nghĩ lại tình huống đó, vẫn cảm thấy sợ.
Rốt cuộc cũng chịu đựng qua một kiếp, Tần Nhu suy nghĩ mình phải nhanh chóng từ chức công việc ở đoàn văn công.
Ở đoàn văn công, khi ca hát, khi biểu diễn, đối với cô cũng không phải việc gì khó, Tần Nhu vốn cũng rất thích ca hát, khi còn là giáo viên mầm non, ca hát khiêu vũ là chuyện bình thường như cơm bữa, huống chi cô còn học thanh nhạc mấy năm.
Vào năm nhất đại học, cũng có công ty giải trí đến mời cô tham gia đào tạo thực tập sinh, chẳng qua là do cha mẹ Tần Nhu ly hôn, một mình cô cô đơn, không có gia cảnh, không đặc quyền, mọt con cừu nhỏ như cô không muốn nhảy vào một nơi quá nhiều cạm bẫy như vòng giải trí, sợ bị người khác ức hϊếp đến một mẩu cũng không còn dư lại.
Vì vậy, sau khi cô tốt nghiệp liền đi làm giáo viên mầm non.
Bây giờ xuyên đến niên đại bảy mươi, nơi này có đặc điểm của niên đại, người làm việc trong đoàn văn công, chính xác là làm việc tốt rồi sống qua ngày.
Chỉ là bây giờ đối với Tần Nhu mà nói, hoàn cảnh làm việc quá kém, ban đầu Tần Nhu thanh danh không tốt, đồng nghiệp sau lưng cười nhạo châm chọc cô, còn có một vai chính Tiết Đình Đình không biết tốt hay xấu.
Tần Nhu vốn muốn rời khỏi nơi thị phi này.
Lựa chọn tốt nhất của cô là đổi nghề đi làm giáo viên, dễ dàng ra tay, chẳng qua là đối với Tần Nhu mà nói, nếu như không phải quá bất đắc dĩ, cô cũng không muốn làm giáo viên.
Tần Nhu vốn là có kế hoạch từ chức công việc giáo viên mầm non.
Cô tốt nghiệp, làm việc hai năm ở trường mầm non, cũng cảm thấy ngốc cực kỳ, dù là bé trai hay bé gái, những đứa trẻ này, trên người một nửa là thiên sứ, một nửa là ác ma, khi giáo viên ở trườn mầm non, sẽ bị trách móc nếu để cho chúng khóc.